"Tôi á?"
Có sống như đã ch*t. Có tỉnh giấc, nhưng ước gì được ngủ mãi bao giờ thức dậy.
Ánh lảng tránh: "Tôi chỉ... chỉ là á/c mộng thôi mà."
Thẩm Quan truy hỏi: mơ tôi?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại gọi tên tôi?"
Tôi bĩu môi: "Được rồi, đúng là cái quái gì đó giống đó."
Thẩm Quan nhìn chằm "Vậy giấc mơ gì khiến lên hai chữ ‘chồng ơi’?"
"Còn nữa..."
Hắn chần chừ, hơi phía tôi: bé bụng... ý là sao?"
[...]
Tôi trơ mặt ra, nhìn hắn.
Ở khoảng cách gần, thể thấy rõ đường cong đuôi đẹp cùng ánh đầy vẻ trêu ghẹo và mò của hắn.
"Thẩm Quan."
"Ừm?"
"Tôi được không?"
"Không được."
Tôi hít sâu, nuốt mấy lượt ch/ửi thề bụng, cuối cùng nở một nụ giả tạo đầy đe dọa: "Kệ cậu."
"Còn hỏi nữa là đ/á/nh mặt mày nát bét thì đừng trách."
Thẩm Quan ngồi dậy: "Được, hỏi nữa."
Thấy hắn thật sự hỏi thêm, mùi hương tin tức tố cũng đoán là đã qua được rồi.
Nhưng Thẩm Quan đâu phải loại ngốc đến thế?
Tôi nheo Cực nghi ngờ.