3.
Khi Mạnh quay về, đang cầm quyển binh thư, đọc đọc lại thập lục kế.
Binh bất huyết nhận, công tâm vi thượng.
“Tại sao nàng lại đọc binh thư?”
Hắn giành lấy quyển binh thư trên nắm lấy ta.
“Có phải nay nàng không? Có nhớ không?”
Ta thất nhìn hắn.
Ta muốn tìm chút khuyết điểm nào trên khuôn mặt luôn được thời gian ưu ái đó.
Nhưng có.
Hắn thăng trầm quan hải mười năm, trầm ổn lão luyện, đã sớm còn thiếu niên có hỉ nộ ái ố gì biểu hiện mặt nữa.
Trong ánh mắt thâm dáng vẻ sắt son đều ta.
Nhưng chỉ vết nhỏ áo rộng của chiếc trường sam màu lục đó, đã vô tình tiết bí mật của hắn.
Nhân lúc ý, đã dùng ngón quẹt ngửi thử... cua.
Nữ tử từng cười như gió xuân nói nữ.
“Chuyện phu quân nhất chàng ngửi được mùi nhưng thì lại thích ăn cua.”
“Nhưng chàng đã hứa ta, nay quay về phủ chàng sẽ đĩa cua ngậy.”
Hóa về muộn như vậy bận cua nàng ta.
Ta rất thích ăn trước gả Mạnh thì phụ thân và huynh trưởng của thường xắn áo dài đĩa cua đầy ắp.
Sau này Mạnh nói ngửi được mùi tanh của chỉ cần đứng từ xa khiến bụng cồn cào.
Vì từ về ăn cua nữa.
Cho tận bây giờ, đã vì yêu thỏa hiệp thì đã học được cách vì yêu dung.
Hắn đã dụng tâm thói và sở thích của người khác.
Thật rõ ràng có mối tình táo như vậy.