Gió mang theo giọng nói anh từ từ thổi vào lòng tôi.
Rất lâu sau, tôi không mở miệng nữa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người Đàm Tẫn. Bó hoa hướng dương trong tay anh được chiếu rọi vàng rực.
Đàm Tẫn thấy tôi ngẩn người không có bất kỳ phản ứng nào, liền đặt bó hướng dương vào tay tôi. Kéo tôi ngồi xuống cạnh giường, miệng lải nhải không ngừng.
“Người bị bệ/nh nên phơi nắng nhiều một chút. Trước đây, anh nói gì em cũng không nghe, anh cứ như tên đại á/c nhân vậy. Hừ, sau này, em bắt buộc phải nghe lời anh…”
Anh bận rộn thu dọn đồ đạc của tôi. Còn tôi lại mải mê suy nghĩ, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Tôi nhớ lại.
Người cha bắt ép tôi hiến thận cho em trai. Đáng tiếc là ông ấy đã không toại nguyện. Ông ấy tự mình khớp thành công.
Trước khi ba ch*t. Yêu cầu tôi cho dù b/án n/ội tạ/ng cũng phải c/ứu sống em trai.
Sau đó, để c/ứu em trai. Tôi làm việc quần quật ngày đêm. Thậm chí b/án thân mình. Nhưng đổi lại chỉ là lời nguyền rủa oán đ/ộc của cậu ta.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ nhận được sự thiên vị vô tận ở Đàm Tẫn.
Một người dùng cơ thể để đổi lấy tiền, lại cứng rắn không chịu khuất phục trước mặt Đàm Tẫn. Có con chim hoàng yến nào lại lạnh nhạt b/ạo l/ực kim chủ không?
Thế mà anh lại cam tâm tình nguyện.
Mũi tôi ngay lập tức cay xè, nước mắt không thể kìm nén lăn dài từ khóe mắt.
Đàm Tẫn cúi người xuống, hôn tôi, “Sao lại khóc?”
Tôi không trả lời, ôm lấy anh hôn đáp lại, “Đàm Tẫn, chúng ta về nhà thôi.”
16.
Tôi không thích bộ phim song nam chủ đó.
Đàm Tẫn rất không cam lòng.
“Bây giờ anh là bạn trai của em, anh muốn có fan couple với em thì có gì sai?” Môi anh chu ra có thể móc được cả bình dầu.
Đáng yêu c.h.ế.t đi được!
Tôi ngồi vắt qua người anh, hôn lên khóe môi anh. Nhẫn nại dỗ dành anh, “Nhưng em không muốn bất cứ ai ngoài anh thấy cảnh em bị anh hôn đến mê muội mất kiểm soát.”
Ngón tay tôi miết qua đôi môi đầy nước của anh, lướt một đường xuống dưới.
Từ cằm, yết hầu, cơ bụng, cho đến khi móc vào mép quần l/ót của anh.
Bật trở lại một chút, toàn thân anh run lên. Hơi thở thoát ra gấp gáp.
Tôi ghé vào vai anh, ngậm lấy vành tai anh, khẽ miết, “Tất cả, trọn vẹn con người em, chỉ muốn một mình anh nhìn thấy, có được không?”
Đàm Tẫn mất kiểm soát ngay lập tức.
Khóa ch/ặt lấy tôi, kề má sát tóc. Hôn vừa mạnh vừa t/àn b/ạo.
Nhưng khi anh sắp sửa xâm nhập, tôi ngăn cản anh lại.
Đàm Tẫn bất mãn, khóe mắt anh ta long lanh màu đỏ nhạt. Trong mắt là sự nóng bỏng cuộn trào, có thể nuốt chửng tôi.
Tôi lại không hề sợ hãi, hoãn lại hơi thở, “Không được đâu.”
“Tại sao?”
“Anh còn chưa đồng ý với em.”
D/ục v/ọng nuốt chửng lý trí,anh ta đáp lời nhanh chóng, “Đồng ý với em, đều đồng ý với em về mọi thứ.”
Một tia ngọt ngào nảy sinh từ đáy lòng.
Ngay sau đó tôi buông thả bản thân giao phó toàn bộ thân tâm cho anh một lần nữa.
Đàm Tẫn vẫn như thường lệ thích kiểm soát tôi. Thích nhìn tôi mất kiểm soát c/ầu x/in anh. Nhưng không còn nói những lời thô tục đó nữa.
Chỉ là khi tôi không chống đỡ được. Anh hết lời dỗ dành ‘bé cưng’ khiến tôi mặt đỏ tía tai, đầu hàng vô điều kiện.
…
Sau khi kết thúc.
Anh ôm tôi, một tay xoa nắn lưng dưới, tay kia lại không hề ngoan ngoãn. Miệng cũng không ngừng nói, “Bé cưng giỏi quá, nuốt sạch không còn một giọt?”
Mặt tôi đỏ bừng vùi vào cơ n.g.ự.c anh, nhấc chân đ/á anh một cái. Nhưng không có nhiều sức.
“Ôm em vào phòng tắm.”
“Ồ, vào phòng tắm làm thêm lần nữa à?”
“Đi dọn dẹp một chút chứ, đồ đi/ên!”
Anh cười khẽ trên đỉnh đầu tôi, “Chu Tuyền Cửu, anh hạnh phúc quá!”
“Anh ăn sạch em rồi, sướng không giới hạn rồi, anh còn chưa đủ hạnh phúc sao?”
Anh cười thỏa mãn và rạng rỡ, “Chu Tuyền Cửu, anh cũng yêu em!”
Thật ngốc nghếch.
Tôi ngẩng đầu hỏi anh, “Vậy em có thể cậy sủng mà kiêu không?”
“Được.”
Ánh nắng ấm áp.
Vòng tay Đàm Tẫn cũng vậy.
(Full)
Mình giới thiệu một bộ khác do nhà mình đã up lên Dammy ạ:
XÍCH SẮT TRÓI CUỒNG KHUYỂN
Tác giả: Đao Đao Bất Chí Mệnh
Vì tiền th/uốc men cho mẹ, tôi quyết định đến chăm sóc cậu chủ nhỏ bệ/nh kiều tính tình thất thường kia.
Cậu ta bản tính x/ấu xa, ném chuột vào tôi, bỏ đ/á sỏi vào cơm tôi ăn.
Năm mười tám tuổi, tôi trở thành món quà sinh nhật của cậu ta, và từ đó sa chân trở thành bạn giường.
Sau này, mẹ tôi khỏi bệ/nh, tôi lập tức nghỉ việc, trốn khỏi thành phố này.
Thế nhưng, khi mở cửa nhà mới, tôi lại nhìn thấy Phó Tuần đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
1.
Khi tôi đề nghị bà Lâm nghỉ việc, bà ấy sững sờ giây lát, không hiểu hỏi tôi:
“Không phải đang làm rất tốt sao, sao đột nhiên lại xin nghỉ?”
Đúng vậy, trong mắt họ, Phó Tuần được tôi giáo dưỡng rất tốt, từ một cậu chủ nhỏ bạo ngược, âm trầm trở thành một thiếu niên ôn hòa, lễ phép như hiện tại.
Nhưng chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả dối.
Chỉ cần tôi nghe lời cậu ta, cậu ta liền vui vẻ giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng tôi. Cậu ta biết tôi không thích vẻ ngang ngược, hung hăng, á/c đ/ộc, tà/n nh/ẫn của mình.
Nhưng một khi tôi không nghe lời, ví dụ như từ chối lời cầu hoan của cậu ta, cậu ta sẽ x/é toạc lớp mặt nạ nhu thuận kia, tha hồ hành hạ tôi, và đe dọa tôi:
“Nếu có lần sau, tôi sẽ làm chuyện đó ngay trước mặt người làm. Bảo bối, đừng chọc gi/ận tôi.”
Tôi cười xin lỗi: “Mẹ của tôi vừa xuất viện, bà ấy không quen sống ở Kinh thành, tôi muốn đưa bà về quê. Nếu không có gì bất ngờ, tôi có lẽ sẽ định cư ở quê luôn.”
bà Lâm là người duy nhất biết điều trong gia đình này. Nghe câu trả lời của tôi, bà ấy bày tỏ sự thông cảm. Chỉ khi thanh toán tiền lương cho tôi, bà mới hỏi một câu: “Tiểu Tuần có biết chuyện này không?”
Phó Tuần không biết.
Tôi cố tình chọn ngày cậu ta học kín lịch để nộp đơn nghỉ việc, chỉ để cậu ta không hề hay biết. Nếu cậu ta biết tôi muốn rời đi, với tính cách của cậu ta, không chừng sẽ làm ra chuyện đi/ên rồ gì đó.
Tôi nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi sẽ nói với cậu ấy khi về nhà thu dọn hành lý.”
Trường Đại học của Phó Tuần ở ngay Kinh đô. Cậu ta không ở ký túc xá, mà m/ua một căn nhà gần trường và chuyển ra ngoài sống, đồng thời yêu cầu tôi phải sống cùng.
Thật ra, tôi hoàn toàn không dám quay lại thu dọn hành lý. Phó Tuần có tính cảnh giác rất cao, một khi tôi thu dọn đồ đạc, cậu ta chắc chắn sẽ nhận ra. Những thứ còn lại trong nhà cậu ta, tôi không dám đụng đến, chỉ lấy đi giấy tờ tùy thân của mình.
May mắn là bà Lâm không hỏi nhiều. Ký xong hợp đồng nghỉ việc, tôi không chậm trễ chạy đến bệ/nh viện đón mẹ tôi đi ngay.
Tôi đã lừa dối bà Lâm. Tôi không đưa mẹ tôi về quê.
Phó Tuần từng xem căn cước công dân của tôi, biết tôi sống ở đâu, nên tôi không dám về quê. Tôi chọn một thành phố có môi trường tốt, thích hợp để nghỉ dưỡng tuổi già.
Mãi đến khi ngồi trên máy bay, tôi mới thực sự nhẹ nhõm hoàn toàn.
2.
Năm tôi vừa tốt nghiệp Đại học, mẹ tôi phát hiện mắc một căn bệ/nh hiếm gặp. Việc điều trị cần rất nhiều tiền, vì vậy tôi từ bỏ lời mời làm việc từ một tập đoàn lớn, chọn công việc chăm sóc cậu chủ nhỏ tính khí thất thường kia với mức lương 50 vạn một tháng.
Lần đầu gặp mặt, Phó Tuần mới mười hai tuổi.
Cậu ta trông trắng trẻo, sạch sẽ, giống như một búp bê sứ xinh đẹp, tinh xảo, vẻ ngoài thuần lương vô hại. Lúc đó, tôi còn nghĩ lời đồn cậu ta khó chiều, có bệ/nh, đều là lời nói bừa của những người làm cũ đã nghỉ việc.
Cho đến khi cậu ta bảo tôi lại gần, nói muốn cho tôi xem món đồ chơi mới của mình. Rồi ném một con chuột l/ột da về phía tôi.
Con chuột m.á.u me đó, bốn chi vẫn còn giãy giụa. Bụng tôi lập tức cuộn trào, không kìm được mà nôn khan thành tiếng.
Cậu ta vẫn nở nụ cười ngây thơ đó: “Anh không thích đồ chơi của tôi sao?”
Tôi phải cố gắng lắm mới ngưng được cơn nôn khan, trấn tĩnh lại tinh thần, nắm lấy tay cậu chủ nhỏ, đưa cậu ta vào phòng vệ sinh. Tôi dùng nước rửa tay, vừa xoa vừa nói với cậu ta: “Chuột có rất nhiều vi khuẩn, lần sau đừng chạm vào nữa nhé.”
Nước máy xối sạch bọt xà phòng màu hồng nhạt. Tôi lau khô tay cho cậu ta, sau đó lấy khăn gói con chuột lại và đem đi ch/ôn.
Trong suốt quá trình đó, Phó Tuần dùng đôi đồng tử đen láy của mình chằm chằm nhìn tôi, không rời nửa khắc.
Mãi lâu sau, khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười lạnh lẽo, âm u.
Nói thật, khi nhìn thấy con chuột đó, tôi đã muốn bỏ cuộc, muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng… tôi cần tiền.
Vì thế, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lấy lòng Phó Tuần.
Từ ngày hôm đó, trong tủ quần áo của tôi bỗng nhiên xuất hiện những chi thể t/àn t/ật của động vật, trong cơm ăn có lẫn những viên đ/á sắc nhọn, nửa đêm, phòng tôi luôn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc thét thảm thiết.
Tôi hiểu, Phó Tuần đã xem tôi là món đồ chơi mới của cậu ta.
Hai tháng sau, có lẽ vì thấy tôi thật sự không thể đuổi đi được, cậu ta bắt đầu từ bỏ.
Nói chung, những ngày sau đó cũng coi như yên ổn hơn.
Sau này, những gia sư mà bà Lâm mời về cho Phó Tuần luôn bị cậu ta dọa sợ bỏ chạy. Bà ấy hỏi tôi có thể kèm thêm cho Phó Tuần không, dù sao tôi cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, bà ấy có thể trả thêm tiền cho tôi.
Vì tiền, tôi lại nhận thêm một công việc. Tôi nghĩ Phó Tuần sẽ làm khó dễ tôi như cậu ta đã làm với những gia sư khác, nhưng không hề.
Ngược lại, cậu ta rất nghe lời.
Phó Tuần rất thông minh. Mọi bài tập tôi giảng qua một lần là cậu ta hiểu hết. Cậu ta không cần tôi phải lo lắng quá nhiều. Tôi cứ thế kèm cặp cậu ta cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.
Trong quá trình này, mối qu/an h/ệ giữa tôi và Phó Tuần ngày càng tốt hơn.
Ngày bà Lâm biết con trai mình đỗ vào trường tốt nhất Kinh thành, bà ấy còn dành cho tôi một phần thưởng hậu hĩnh. Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Cho đến ngày cậu ta sinh nhật mười tám tuổi.