Tiêu Miễn chính trực a dua, sao thể thông đồng với bang phản quốc?
Hắn gấp gáp đuổi đi, lẽ chính vì chuyện này?
Hạ Trúc sốt ruột kiến bò chảo nóng, từ nhỏ lớn lên ở tướng quân phủ, đương mong gặp họa.
"Cô nương, cách nào ạ?"
Ta tĩnh lại, chậm rãi hồi tưởng.
Khi phụ thân còn tại thế, từng c/ứu một bệ/nh lao phổi, ấy chính làm quan ở bộ.
Hắn còn đặc biệt đến tạ ơn phụ bị gặp, còn khen vài câu.
Ta nhớ hắn Lý.
Hỏi thăm kiệu quan của Lý nhân đường hạ triều.
"Lý nhân còn nhớ tiểu nữ chăng? là con gái Thích."
Hắn vuốt râu cười: "Tiểu cô đã lớn rồi."
"Thực dám nhân, hôm nay mạo phạm ngài chính vì việc Lang quân bị giam ở thiên lao bộ, mong nhân cho gặp mặt."
Lý nhân nhíu mày: "Lang quân cô là ai?"
"Tiêu Miễn."
Sắc hắn vẻ khó xử.
Ta tiếp tục nài xin, cuối cùng hắn đồng ý.
Tên ngục tốt dẫn vào thiên lao nhắc nhở lần: "Tiêu tướng quân là trọng phạm, cô tối đa chỉ lưu lại nửa canh giờ."
Khóa mở, Tiêu Miễn đứng dậy, nét thoáng ngạc.
"Nàng sao lại đến đây?"
Trong lòng trào xa, ngắm hắn qua sương m/ù.
"Tướng quân chính vì việc mới đuổi ra phủ phải Ngài bị oan đúng Ngài nghĩ kỹ xem chứng gì minh oan, sẽ điều tra thay ngài. Nhất định sẽ c/ứu ngài ra."
Ánh Tiêu Miễn nhìn nên thâm
Đột hắn vươn tay dài ôm vào lòng.
"Ngọc Trâm."
Tim lo/ạn trống đ/á/nh.
Nhưng thời gian còn nhiều, đây đâu phải tình
Ta chống tay hơi đẩy, thoát vòng tay hắn.
Tiêu Miễn ôm càng ch/ặt, giọng lông vũ lướt qua vành tai:
"Ngọc Trâm, ra ngoài chớ làm gì tai mắt, tiện nhiều. đảm bảo bảy ngày sau, sẽ cùng ngắm minh, chăng?"