NGƯỜI VỢ GIẤY

Chương 2

13/12/2025 10:18

“Ý anh là sau khi chúng tôi rời đi, anh phát hiện cha anh cũng qu/a đ/ời?”

“Vâng.”

Giọng tôi khàn đặc, mặt trắng bệch.

Tôi được cha một tay nuôi lớn, trong mắt người ngoài, tôi đ/au buồn quá độ.

“Và còn bị người giấy gi3t ch*t?”

“Vâng.”

Hai cảnh sát phụ trách ghi lời khai nhìn nhau, rồi lại thương hại nhìn tôi.

“Đồng chí, những gì anh phản ánh chúng tôi đã biết, anh về nhà chờ tin đi!”

Nhìn vẻ mặt của hai vị cảnh sát, rõ ràng là có chút không tin lời tôi nói, nhưng thấy tôi đ/au lòng như vậy, cũng không tiện nói thêm gì.

Nghĩ đến cảnh tượng trong cửa hàng, một cảm giác hoang đường khó tả bao trùm lấy tâm trí tôi.

Ai có thể ngờ rằng, cả đời nặn người giấy, cha tôi lại bị chính người giấy mình nặn ra hại ch*t.

Khi tốt nghiệp, cha tôi nói ông đã già, mắt kém rồi, tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà, phải về kế thừa gia nghiệp.

Tôi không muốn, dù tôi có chút năng khiếu, nhưng tôi không thích cái nghề này, luôn cảm thấy có chút tà môn.

Hơn nữa muốn học thành thạo nghề này cũng rất khó, vì vậy cha tôi đã có ý định để anh em họ đến kế thừa cửa hàng.

Nhưng những người anh em của tôi chẳng ai nên h/ồn, ông lại không muốn nhận đồ đệ, thế là cuối cùng cửa hàng đồ mã này cũng đến tay tôi.

Người giấy nhà tôi không giống với các cửa hàng thông thường, phần lớn là phục vụ cho những người đàn ông đ/ộc thân.

Theo cha tôi nói thì nghề này của nhà tôi đã truyền được cả trăm năm rồi.

Người giấy nặn ra sống động như thật, có lúc không khác gì người thật.

Ban đầu người giấy nhà tôi cũng chủ yếu dùng cho tang lễ, sau này người đ/ộc thân trong trấn ngày càng nhiều, thế là từ đời ông nội tôi đã bắt đầu làm ăn với những người đ/ộc thân.

Thời buổi này lấy vợ tốn kém, người giấy trở thành lựa chọn hàng đầu của những người đ/ộc thân.

Để người giấy trông thật hơn, ông nội và cha tôi đã tìm cách cải tiến tay nghề.

Người giấy làm ra cũng không khác gì mấy so với bạn gái búp bê trên mạng.

Nhưng người giấy này có một đặc điểm, không chịu được nước và lửa, và đều không có mắt.

Những người đàn ông đ/ộc thân m/ua người giấy nhà tôi đều tỏ ra rất hài lòng, chỉ cảm thấy có một điểm không tốt, là không có mắt.

Có khách quen muốn ông nội tôi vẽ mắt cho chúng.

Ông nội tôi không đồng ý, “Người giấy điểm mắt, dẫn q/uỷ nhập thân, điểm mắt sẽ chiêu họa, không dám điểm.”

Có một ông lão đ/ộc thân ch*t vợ từ sớm không tin tà, đã vẽ mắt cho "vợ giấy" của mình, vài ngày sau, ông lão đó ch*t.

Nghe nói ch*t thảm, hạ bộ bị c/ắt xuống làm thành lạp xưởng khô.

Vì chuyện này, việc làm ăn đồ mã của nhà tôi xuống dốc không phanh, mãi đến khi tôi sinh ra, việc làm ăn mới lại tốt lên.

Những cảnh sát kia cho rằng tôi bị h/oảng s/ợ quá độ nên nói năng lung tung, nên bảo tôi về nghỉ ngơi trước.

Từ đồn cảnh sát đi ra, trời đã nhá nhem tối.

Cha tôi chỉ có một mình tôi là con trai, tôi còn phải lo tang lễ cho ông.

Làm tang lễ không thể thiếu người giấy, thế là tôi lại nén nỗi sợ hãi quay lại cửa hàng một chuyến.

Cửa trước đã dán niêm phong, nhưng cửa sau thì không.

Từ cửa sau đi vào, tôi liếc nhìn căn phòng nơi cha tôi qu/a đ/ời rồi vội vã đi qua.

Tiếp xúc với cái nghề này lâu rồi, tôi biết có những lúc không thể dùng lẽ thường để giải thích được.

Cửa hàng đồ mã vốn dĩ đã tà môn, huống chi là cửa hàng đã có người ch*t.

Tôi lấy đồ giấy dùng cho tang lễ chuẩn bị rời đi thì không biết từ đâu một cơn gió thổi đến đóng sầm cửa lại.

Tôi gi/ật mình, ôm người giấy chạy ra ngoài.

Ai ngờ cửa thế nào cũng không mở được, giống như có người khóa từ bên ngoài.

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống.

Lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng soạt soạt, giống hệt như tiếng giấy lướt trên sàn nhà.

Không khí căng thẳng bức bối bao trùm cả căn phòng, tôi nghe thấy tiếng tim mình đ/ập thình thịch.

Tôi nghiêng đầu nhìn, một người giấy xinh xắn đứng ở bên trái tôi, chính là "vợ giấy" của Thường Tam Nguyên.

Thảo nào lúc trước cảnh sát đến hiện trường không thấy nó đâu, hóa ra là trốn ở đây.

Đôi mắt đỏ lòm của nó chảy xuống những giọt m/áu.

Nhận thấy tôi nhìn nó, nó nở nụ cười, cái miệng đen ngòm rộng ngoác đến tận sau gáy.

Chân tôi run lẩy bẩy, muốn chạy nhưng phát hiện chân mình mềm nhũn, cứng đờ tại chỗ không động đậy được.

Chỉ thấy nó chậm rãi giơ chiếc rìu giấy trong tay lên, ch/ém về phía tôi.

Tôi muốn kêu c/ứu, nhưng phát hiện mình chỉ có thể phát ra những tiếng "hộc hộc" vô nghĩa.

Chiếc rìu càng ngày càng gần, tôi dường như có thể nhìn thấy những vết m/áu đỏ tươi trên lưỡi rìu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm