Chặng thứ hai của trình là tuyết.
Khi cảnh bình minh trên hiện ra, nhiều đã xúc động đến rơi lệ.
Còn tôi, là một số những kẻ cảm đó.
Nhưng khóc được một lúc thì bắt đầu khó thở, tưởng quá đuối và nh.ạy cả.m.
Cuối cùng, Diễn là đầu phát hiện ổn.
Tôi nhanh chóng được cho thở oxy, lên xe thương.
Cư dân mạng ngơ ngác:
‘Sao Tống Từ An lại lên xe cấp nữa vậy?’
‘Không phải, thể lực của cậu ta quá đấy.’
‘Chắc phải đâu, phản sợ độ cao thì tùy mà.’
‘Đúng vậy, khỏe như trâu, thể đều đặn đi du với bạn vẫn bị cao nguyên làm cho ngất đây.’
Sau khi hít oxy, dần tỉnh táo, nhìn màn bình luận trực tiếp vào suy tư.
Ch*t ti/ệt, mới đi hai chặng đã lên xe hai đã dung báo ngày mai sẽ viết rồi.
Không chịu thua số phận, vật ngồi dậy: "Đừng quan tâm, ổn!"
Cư dân mạng nghiêng ngả, có bình luận: ‘Như con gián mãnh đ/ập ch*t được!’
Cố Diễn im lặng ghì động tác thuần thục đến đáng thương.
Bình luận trực tiếp:
‘Cố Diễn quen tay này buồn gh/ê hahaha’
‘Trong khung toát lên nỗi bi khó tả.’
‘Tống Từ Thế là chỉ bị hả?!’
Vùng vẫy nổi, đành vật như ch*t: Diễn Xuyên, anh có coi là thừa thãi không?"
"Không."
"Vậy chắc đoàn chương trình chắc sau mời nữa đâu."
Đạo diễn đang vác máy quay đầu vào: đâu."
Mũi cay cay, cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ông ta phá đám: "Chương trình này cậu đầu tư, muốn quay bao được, tuyệt đối có chuyện bai."
Tôi nghẹn ngào cảm động, hóa là trò hề.
Bình luận trực tiếp:
‘Hahahahahahahaha... (bị ẩn)’
Cả màn bởi tiếng khoái trá.
Tôi đ/á một phát vào màn hình: "Các to quá, làm chói cả mắt rồi!"
Kết quả họ to hơn.
Đáng gh/ét nhất là Diễn đang nhếch mép cười.
Thật bực bội!