13
Tôi quan tâm tình trạng giữa và Trần Nhã.
Chuyện đã lắng ai nữa.
Tôi ngoại tình, ít là trong hôn nhân.
Bố mẹ anh đều là người trí thức cao, giáo anh nhận cho phép anh làm đó.
Anh buông bỏ Trần Nhã, kiềm chế quan tâm cô ấy.
Nực tôi, vẫn muốn tô giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Có vì cảm thấy áy náy, gần đây nhà càng sớm.
Nhưng chờ đợi anh là bữa cơm nóng hổi.
Anh nhìn hộp đồ ăn ngoài bàn, trong khoảnh khắc ngừng lại.
“Dạo em nấu ăn nữa?”
Tôi giả tự nhiên, “Anh nhà, thức ăn bị bỏ phí, nghĩ đi nghĩ thì đặt đồ ăn ngoài vẫn tiện hơn.”
Phí lại, muốn nói gì đó, cùng thôi.
Tôi quay đầu đi, nhìn anh nữa.
Không phải vậy.
Chỉ là mỗi khi nấu ăn, nhớ Thịnh, nhớ cách anh cưng chiều Trần Nhã.
Từng việc, đối xử khác biệt ấy cái đinh cắm vào tim tôi, m/áu chảy đìa.
14
Đêm nằm giường, gần ôm lấy tôi.
Tôi nhắm mắt lại, anh ra.
Tôi biết, anh giống trước, làm thủ tục tôi.
Không ấm đam mê.
Phí bị ra, vẻ đầy kinh ngạc.
“Chu Kiều, em vậy?”
Chu Kiều, Chu Kiều.
Anh luôn gọi thẳng tên tôi, chưa bao giờ gọi bằng cái tên khác.
Nhưng hôm ràng nghe anh dùng giọng dịu dàng vô cùng, gọi là “Tiểu Nhã”.
Phí bị ánh mắt lùng đ/âm vào, đột nhiên lấy tay tôi, là quan tâm thấy.
Nhưng ngay giây sau, anh kéo tay khỏi chăn, nhíu mày hỏi: “Nhẫn em đâu rồi?”
Tôi rút tay lại, quay người đi.
“Đeo thoải mái, nên em bỏ rồi.”
Nói xong, sau lưng tiếng động nào nữa.
Tôi nghĩ, thực tự lừa dối mình nữa.
Dù nhìn thấy cũng nghĩ chiếc anh đi.
Khi thật anh yêu bày trước mắt, tất cả những bỏ qua đều gào thét lên trong đầu.
Thực chẳng hề rộng lượng, chấp nhận mình trong người phụ nữ khác.