Beta Trong Truyện ABO

Chương 12

20/09/2025 16:00

Nhiệm vụ săn trùng chúa đương nhiên đổ lên đầu tôi, Cố Ánh Nam và Mạnh Cửu An. Trong khi tôi và Mạnh Cửu An đầy thành tích thì Cố Ánh Nam khiến hai phe nể phục bởi phong thái điêu luyện của "Thợ săn biển sâu".

Trước lúc xuất quân, Cố Ánh Nam hẹn tôi tới vách núi.

Cậu ấy cầm dây chuyền, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Chiêu, tặng cậu."

Linh tính mách bảo điều gì đó hệ trọng, tôi lùi bước: "Không cần đâu."

"Tớ thích cậu!" Cố Ánh Nam tiến tới, gương mặt tái nhợt nở nụ cười gượng gạo: "Từ ngày cậu c/ứu tớ ở hành tinh rác..."

Tôi c/ắt ngang: "Thời đó đói meo, lo ki/ếm ăn còn chẳng đủ!"

"Còn bây giờ?" Cậu ấy nhất quyết đòi câu trả lời: "Cậu chưa từng rung động sao?"

"Chưa." Tôi đáp không do dự, rồi vội dịu giọng: "Lỗi tại cậu quá tốt, còn tớ... đừng phí hoài nữa."

Giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nền đất. Tôi đưa tay định lau, rồi lại thôi.

Ở góc tàu chiến, Mạnh Cửu An đã tháo băng gạc, hỏi giọng mỉa: "Tên Omega đó tỏ tình rồi hả?"

"Liên quan gì đến anh?" Tôi quay đi.

Hắn chặn đường: "Em thích Omega à?"

"Thích ai là quyền của tôi!"

"Anh cũng thích em." Mạnh Cửu An thản nhiên như nói chuyện thời tiết.

Tôi phì cười: "Bớt ảo tưởng đi, bọn sâu bọ ăn n/ão anh vào cũng nôn thôi!"

Ng/ực Mạnh Cửu An phập phồng, giọng đắng nghét: "Minh Chiêu... em có trái tim không?"

Tôi đương nhiên có tim, nhưng không yêu là không yêu. Là Beta nên không bị ảnh hưởng bởi pheromone, không bị bản năng chi phối như Alpha hay Omega.

"Đừng làm nhau mất mặt, sếp." Tôi bịt thái dương: "Ki/ếm Omega nào đó ưu tú mà theo đuổi."

Bước vào cơ giáp, chúng tôi tiến về hang sâu. Ba người im lặng như cá đông lạnh, đáng lẽ một mình còn đỡ hơn!

Trước ba ngã rẽ, tôi bật cười: "Ai chọn trước?"

Không đợi câu trả lời, tôi đã xông vào lối giữa: "Hai vị từ từ cãi nhau nhé!"

"Tiểu Chiêu!" Cố Ánh Nam gọi theo.

Mạnh Cửu An đề nghị: "Đi chung cho an toàn."

"Cút!" Tôi trợn mắt: "Đi chung với hai người chỉ tổ ch*t non!"

Lối đi tối om, đầy ấu trùng bám tường. Tôi lơ lửng tiến vào, tránh đạp phải chúng. Càng vào sâu, không khí càng ngột ngạt...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75