Tỉnh dậy trong bệ/nh viện, xung quanh giường bệ/nh là các nhân viên y tế.
Thấy tôi mở mắt, vị bác sĩ Beta suýt khóc, nắm ch/ặt tay tôi cảm tạ:
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Nếu cậu mà không tỉnh lại, cảnh vệ bên ngoài sẽ lấy tội ‘cố ý làm hại Omega’ mà đưa thượng tướng Lệ Hàn ra quân pháp đó!”
“Hả?! Nghiêm trọng vậy sao?”
Thừa lúc mọi người không để ý, tôi nhón chân xuống giường, lén mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ló đầu, đã thấy mấy cảnh vệ ngoài kia cung kính tháo vòng kh/ống ch/ế cho Lệ Hàn, vừa cúi đầu xin lỗi:
“Chúng tôi tưởng ngài không hài lòng với Omega cấp S này nên mới phát động công kích tin tức tố… Thật xin lỗi, thượng tướng Lệ Hàn!”
Lệ Hàn im lặng, sắc mặt khó coi.
Dù thấy có lỗi với hắn, nhưng vì cú đ/ập mặt vào bánh kem của tôi mà suýt chút nữa phải ra tòa án quân sự, Lệ Hàn có lẽ là vị thượng tướng đầu tiên trong lịch sử nhỉ?
Tôi trốn sau cánh cửa, nín cười đến run cả vai. Khó khăn lắm mới dừng được, vừa ngẩng đầu lên thì—
Ủa, Lệ Hàn đâu rồi?
“Thấy vui lắm sao?”
Giọng nói lạnh như băng, lẫn cả lửa gi/ận, vang ngay trên đầu tôi.
Tôi cứng đờ ngẩng mặt lên, Lệ Hàn đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt sắc lẹm.
Tôi hoảng hốt định đóng cửa lại, nhưng bị hắn giữ ch/ặt, sức tôi sao kéo nổi!
Chớp mắt vài cái, biết trốn không được, tôi buông tay đứng sang, để mặc hắn đẩy cửa bước vào, ánh mắt lạnh lẽo:
“Đồ phế vật đẹp mã!”
Mắt tôi trợn tròn.
Hắn… dám m/ắng tôi?!
Được, được lắm!
Tôi lập tức đảo mắt một vòng, rồi giả bộ lăn ra ngất, cả người bổ nhào thẳng vào ng/ực hắn.
Trong ánh mắt gi/ận dữ, hắn vẫn theo phản xạ giang tay đỡ lấy tôi.
Nói thật nhé, tuy hắn dữ dằn thế, nhưng lòng ng/ực lại rất ấm, trên người còn phảng phất mùi trầm hương dễ chịu.
Đúng lúc này, mấy cảnh vệ vừa đi khỏi lại cuống cuồ/ng chạy về, vòng kh/ống ch/ế trong tay giơ lên chuẩn bị chụp vào cổ hắn lần nữa.
Chưa kịp động thủ, liền bị hắn quát lớn:
“Cút!”
Tiếng quát vang dội, cả hành lang lập tức yên lặng như tờ.