Dạo này mẹ tôi đi du lịch theo đoàn. Nhà không có người, cũng đỡ phải giải thích.
Cảnh Hàn tỏ ra rất tự nhiên. Vừa về đến nhà tôi đã bắt tay vào nấu cơm, anh cởi áo vest ngay ngắn giúp tôi dọn dẹp phòng khách - thứ tôi chưa kịp thu xếp sau giờ làm. Giờ lại đang giúp Nhiên Nhiên lắp mô hình Lego mà con mãi chưa hoàn thành.
"Woa, chú giỏi quá!"
Nghe lời khen từ sinh vật nhỏ nhắn, Cảnh Hàn được đằng chân lân đằng đầu: "Ừ nhỉ? Vậy chú thường xuyên đến chơi với cháu nhé?"
Giang Cẩm Niên vội ngừng cười, ngay lập tức quay sang nhìn tôi.
Không chần chừ, con nghiêm túc đáp: "Cái đó phải hỏi ý kiến bố đã ạ. Nếu bố đồng ý, chú có thể đến chơi. Còn bố không đồng ý, cháu sẽ không mở cửa cho chú đâu."
Cảnh Hàn xoa xoa mái tóc Nhiên Nhiên: "Giỏi lắm, cứ phải nghe lời bố như thế đấy."
"Thế nếu chú ngoan, cháu giúp chú nói vài lời tốt với bố được không?"
"Chú..." Giọng con đầy nghi hoặc: "Sao lại thế ạ?"
"Bởi vì chú thích..."
"Anh đang dạy trẻ con bậy bạ cái gì thế?"
Tôi chồm ngồi xuống giữa hai người, buông lời đuổi khách: "Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, anh vẫn chưa về à?"
"Không có phần anh sao?"
"Không."
Anh đến đột ngột, tôi đâu kịp chuẩn bị nguyên liệu. Hơn nữa, đời nào tôi phải nấu cơm cho anh!
"Thôi được."
Cảnh Hàn giờ đây dễ nói chuyện hơn, không còn cái tính tự ý tự quyết như trước nữa.
Chúng tôi gần như đồng thanh: "Anh đừng đến nữa."
"Ngày mai anh sẽ quay lại."
Cảnh Hàn khựng lại. Nhưng không hề tức gi/ận, anh nhìn tôi, nở nửa nụ cười: "Dù không muốn đe dọa, nhưng giờ có vẻ chỉ còn cách này hiệu quả."
......
Cảnh Hàn: "Ngày mai gặp lại."