Bác Diễn mím ch/ặt môi, tôi chưa từng thấy một biểu cảm phong phú đến thế trên khuôn mặt anh.
Hoang mang, khó hiểu, buồn cười, phẫn nộ, kìm nén, bất lực…
Khi anh mở miệng lần nữa, giọng cũng có chút yếu ớt:
“Vậy nên hơn một năm nay, từ đầu đến cuối em chỉ nghĩ rằng anh bao nuôi em, phải không?”
“Em có quên không, ban đầu anh muốn chúng ta làm bạn bè rồi từ từ phát triển.”
“Chính em đã kéo anh đến khách sạn ngay ngày thứ ba......”
“A a! Đừng nói nữa!”
Tôi bịt tai x/ấu hổ ngắt lời anh, cuối cùng tôi cũng nhận ra một sự thật——giữa tôi và Bác Diễn tồn tại một khoảng cách khổng lồ về nhận thức.
Từ lần đầu gặp anh, tôi đã tự động đặt mình vào vai trò chim hoàng yến, tự dằn vặt, tự chê bai bản thân, tự tái tạo giá trị quan, rồi thuận theo.
Còn trong mắt Bác Diễn thì: Vừa về nước, người lạ đất lạ, muốn kết bạn với diễn viên nhỏ này, mặc dù mục đích thật sự không trong sáng, nhưng có thể từ từ tính sau, thế mà diễn viên nhỏ lại không đợi được, ngày thứ ba đã kéo mình lên giường.
Là tôi, ngay từ đầu đã tự thiết lập tình huống, tự lao đầu vào rồi nhập vai quá sâu.
Bác Diễn mở cửa xe, đi vòng sang bên tôi, ôm tôi đang ngây người xuống xe.
Anh ôm về phòng ngủ, ném tôi lên giường.
Đệm lún xuống, anh chống gối quỳ bên cạnh tôi, với tay vào ngăn kéo đầu giường lục tìm thứ gì đó.
“Làm gì vậy......”
“Tiếp tục việc chưa làm xong ở khách sạn.”
Vừa nãy bị anh chặn họng, tôi mất hết khí thế, rõ ràng còn nhiều điểm anh chưa giải thích rõ.
Nhưng bây giờ đầu óc tôi rối bời, những nghi vấn kia như đã bị nhấn nút xả nước bồn cầu, làm tôi không nắm bắt được cái nào.
Tôi gắng sức nắm bắt được vài mảnh, không kịp sắp xếp thành lời đã chất vấn:
“Anh nói anh không quan tâm mà! Còn đưa cà phê! Còn đắp áo khoác, bốn tiếng đồng hồ! Sao anh có thể bốn tiếng với người khác. Ôi giời ơi!”
Bác Diễn cởi áo được nửa thì dừng lại, hơi nhíu mày, dường như đang cố gắng phân tích câu hỏi của tôi.
“Anh nói không quan tâm, là không quan tâm quá khứ của em, nhưng——” Bác Diễn cụp mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, “Không đại diện cho việc anh không để ý việc em dây dưa với người ta, nếu không phải hôm nay tài xế đón em bắt gặp, em định ở lại qua đêm ở nhà người ta à?”
Tôi thấy mình không đủ lý lẽ, chỉ có thể lắp bắp biện minh: “Không có đâu, giờ em với cậu ấy chỉ là bạn tốt, cậu ấy sẽ không làm gì em đâu, hơn nữa bây giờ cậu ấy đã có người mình thích rồi.”
Bác Diễn hài lòng khẽ thơm vào khóe miệng tôi.
Hình như còn gì đó chưa được giải đáp, là gì nhỉ… nhưng Bác Diễn đã khiến tôi không thể suy nghĩ.
Khi mơ màng, tôi liếc nhìn chiếc áo khoác dưới đất, gi/ật mình nhớ ra.
Thế mà tôi lại bị anh ấy lừa.
Coi như tôi và anh đang chính thức hẹn hò, vậy anh và Dịch Tân là gì.
Ngoại tình sao?