Ta m/ua căn nhà ở ngoại ô Tây Kinh Thành.
Vốn dĩ ta không muốn dẫn tới nhưng ấy lại nhất muốn đi.
Ngài ấy nói: “Nàng m/ua nhà ở bên ngoài, là toán việc rời khỏi cung sao?”
Trên ngựa, vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Khi đến cửa, tiếng đọc sách từ ngôi nhà mới tinh.
Thanh âm non nớt nhưng tràn đầy hy đó.
Ta nói với nơi từng bị lửa tro.
Ta bỏ tiền ra m/ua lại, sửa viện.
Những đứa ở là trẻ côi, đứa nhất chưa đầy mười đứa nhỏ nhất mới tuổi.
Phu tử là sinh nghèo, nương nấu đ/ộc không có người thân... dẫn ấy vào trong, mấy trai, gái g/ầy gò nhưng mắt đang ra rít trò chuyện gần học những gì, bọn nói sau khi mong muốn trở người thế nào, làm sao có thể sống phận thế giới dịu dàng lại lạnh lùng này…
Thẩm im lặng nhìn tất cả những điều này.
Ta nói với ta là ngọn nến có thể chiếu cho mấy người đó.
Nhưng ấy là trời, xây dựng vận mệnh sinh kế người dân, tạo dựng bình cho đời.
Thẩm xong liền ôm ch/ặt lấy ta vào lòng.
"Không, bây giờ nàng là trăng sáng."
"Ánh trăng ngời mà nàng sở hữu soi đêm tối."
"Ta kiên định giúp trăng mình."
…
Sau khi trở về cung, tự viết lưu niệm cho viện.
“Thư Hậu.”
Làm tấm bảng hiệu, nhờ phụ là thái phó Quý chuyển qua đó.
Lúc này, tất cả mọi người thiên hạ nhi hèn mọn đó là do hoàng hậu mở ra cho những thân phận kém bọn họ.
Với sự hỗ Thư Hậu dần mở thêm nhỏ ở nhiều nơi khác nhau.
Thư Hậu thu nhận và dạy trẻ côi trẻ em từ các gia đình nghèo 10 tuổi.
Ban đầu có mười mấy học sinh, dần tăng hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn học sinh.
Học Hậu không dạy Thư Ngũ Kinh mà còn dạy võ thuật, mộc, trồng trọt, kinh doanh...
Hầu học sinh từ học ra chưa trở những học giả Nho giáo vĩ đại, cũng không thể coi là công danh toại, vừa vặn là có khả năng sống bằng sức thế này.
Nếu may mắn thì có thể tiết kiệm được tiền, có dịp thì gửi đến viện.
Theo điểm bọn họ, ngọn lửa không bao giờ tắt được kế thừa.
…
Một ngày nọ, chạm vào mấy vết s/ẹo có độ sâu khác nhau cơ thể ta.
Vuốt cách lòng khá lâu.
Hỏi ta: “Đau không?”
Ta gật đầu: “Không còn nữa.”
Số phận cho ta dầm mưa dãi nhưng trước sau ta luôn hướng về trời, kiên cường bất khuất.
Hết.