Gần đến kỳ đại tỷ thí giữa các tông môn, Trạch Thanh Tông trên dưới đều càng thêm cẩn thận. Những ngày này ta theo chỉ dẫn của hệ thống đi khám phá các bí cảnh, tu vi phát triển không ít, ki/ếm thuật của Ứng Phù Tuyết cũng càng thêm xuất thần nhập hóa.
Người thắng trận chung kết đại tỷ thí sẽ được vào Ki/ếm Trủng chọn bản mệnh ki/ếm. Không ngoài dự đoán, Ứng Phù Tuyết giành chiến thắng.
Ngay cả Dung Hành cũng không địch nổi hắn, bội ki/ếm bị đ/á/nh rơi xuống đất. Nét mặt hắn ta thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ nói một câu đầy ẩn ý: "Sư đệ quả nhiên thiên phú cực cao".
Ta nhìn vẻ mặt suy ngẫm của Cốc Thừa Xuyên trên đài, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Ki/ếm Trủng mở cửa năm năm một lần, bên trong chất đầy bội ki/ếm rỉ sét của các ki/ếm chủ lừng danh. Khi Phù Tuyết bước vào nơi ấy, linh cảm x/ấu trong ta càng thêm dữ dội. Cuối cùng ta không nhịn được, thi triển thuật pháp thu nhỏ bản thân trốn vào trong tay áo hắn.
Ki/ếm Trủng hoang vu lạnh lẽo, cây cỏ không mọc nổi, chỉ lô nhô vô số cổ ki/ếm cắm ngược. Ta bị Ứng Phù Tuyết móc ra từ tay áo, hắn chọc vào má ta giọng đùa cợt: "Tiểu Lưu Ngọc cũng muốn tìm bản mệnh ki/ếm?"
Ta kinh ngạc: "Sư huynh, sao người phát hiện được ta?"
Ứng Phù Tuyết bật cười, tay xoa mái tóc ta, tháo dải buộc tóc ra rồi bện thành hai chùm x/ấu xí, giọng điệu lại nghiêm túc lạ thường: "Phát hiện từ lâu rồi. Nếu không phải ta che chắn, mấy chiêu nhỏ bé này của ngươi làm sao qua mặt được sư phụ?"
Ta sờ mái tóc bị cột cho x/ấu xí, tức gi/ận chui lại vào tay áo: "Ta chỉ muốn xem sư huynh rút được ki/ếm gì. Nếu không phải Chư Ác ki/ếm chấn động thiên hạ, ta nhất định sẽ chê cười!"
Đời thứ nhất của Trạch Thanh Tông chính là Chư Ác Ki/ếm chủ, năm xưa một ki/ếm diệt tà m/a, chỉnh đốn càn khôn. Nhưng từ khi người phi thăng, không ai còn nhấc nổi thanh ki/ếm ấy.
Trong tay áo Ứng Phù Tuyết, ta nhắm mắt ngủ quên. Lại tỉnh dậy trong mùi m/áu tanh nồng.
Ứng Phù Tuyết quỳ một gối, tay chống lên chuôi ki/ếm đen tuyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn ở cổ tay. Những giọt m/áu đặc sệt rơi lã chã từ mái tóc đen nhánh xuống nền đất.
Ta k/inh h/oàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cốc Thừa Xuyên cầm ki/ếm chĩa vào đệ tử, gương mặt từng hiền hòa chính trực giờ chỉ sự tham lam vặn vẹo. "Sư phụ, vì sao người..." Giọng Ứng Phù Tuyết nhẹ như gió thoảng, đôi mắt nhắm lại trước khi kịp nói hết câu. Một ngụm m/áu tươi ộc ra nhuộm đỏ ng/ực áo.
"Đoạt Chư Ác, rút ki/ếm cốt, phế linh mạch." Hệ thống bình thản định đoạt, "Lẽ ra ngươi không nên vào đây."
"Ứng Phù Tuyết căn bản không phản bội tông môn, hắn bị Cốc Thừa Xuyên h/ãm h/ại, đúng không?" Dù đần độn đến mấy ta cũng hiểu ra chân tướng. Cốc Thừa Xuyên lòng dạ lang sói, đã dám nuôi ta làm lô đỉnh, sao có thể buông tha Ứng Phù Tuyết?
Đến giờ ta mới hiểu, việc hắn cho phép huyết mạch yêu tộc ở lại Trạch Thanh Tông nào phải nhân từ, chỉ là âm mưu thâm đ/ộc. Cốc Thừa Xuyên đã kẹt ở Hóa Thần kỳ cả trăm năm. Hắn thèm khát ki/ếm cốt trời sinh của Ứng Phù Tuyết, tham lam thần ki/ếm ngàn năm vô chủ.
Nhưng Ứng Phù Tuyết vốn vô tội...