15.
Cuối tuần, Nhiên rủ trùng hợp là bộ đó đã gửi cho đồng ý.
Khi rạp thì đã dò dẫm bóng tối, chật vật tìm chỗ ngồi. Trong lúc lóng ngóng, bị chân ai và người bên lấy Mùi hương thuộc thoang thoảng không khí. quay nhìn thấy khuôn mặt của Thư, không ngạc nhiên.
“Sao là cậu?”
“Đến mà.” chìa cốc nước ngọt về tôi.
Tôi nhìn sang Nhiên, thấy ấy vẫn thản nhiên ăn giả vờ không gì xảy ra. Không ngờ thân dễ dàng bị người khác “m/ua chuộc” vậy. tức tối nhai ăn một gần nửa hộp.
Nhưng lần chẳng hành động gì quá trớn. Gần cuối mới tôi: “Cậu thấy hay không?”
“Cũng ổn.” liếc đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Cậu tính đâu tối nay?”
“Tôi về trường luôn, sáng mai còn tiết học.” sáng lấp lánh từ màn hình khiến khuôn mặt trông thật mơ Đi từ Kinh Đô ngồi tàu cao tốc cũng phải mất bốn tiếng. để một bộ phim?
Trong lòng cảm thấy gì đó lạ lẫm, thể gì đó chạm khẽ tim mình.
“Giang Thư, muộn không thấy mỏi sao?”
“Không phải đang theo đuổi Phải thể hiện chút thành chứ.”
“…”
Tôi nhìn với ánh mắt ngờ, lo gì mờ ám.
“Cậu thực sự thích tôi?”
“Vẫn chưa đủ rõ à?”
“Sao thích chứ? Cậu... là đồng tính à?”
Tôi bối rối. Một người Thư, được bao người m/ộ, tỏ ra rất nam tính, sao nhiên thích một người giới?
Cậu cười rồi lại: “Chờ khi đồng bên tôi, sẽ cho biết.”
Tôi không dễ gì nhảy cái bẫy này.
Sau khi bộ kết chúng ra về. ngay sau, lén đưa tay định nắm tay tránh và ho “Cậu chưa theo đuổi được mà, làm là đấy.”
“…” nghiến răng, nhưng rốt vẫn chịu nhượng Thấy vẻ mặt thất vọng của ta, không đắc lòng. Sớm biết thích sao phải tốn công mỏi làm gì? Muốn chỉnh ta, thật sự rất dễ dàng.