Tro bụi trên đất in những vết chân, lớn nhỏ, ướt khô.
Lần này dấu chân hỗn lo/ạn, thẳng phía trận pháp.
Hai nộm đất lớn nhỏ biết có ảo giác không, tôi giác những nộm ấy dường như...
...khô quắt lại.
Vàng vọt đi.
Tựa như........
M/áu và tro cốt vốn có bị hút cạn.
Dấu chân men theo trận xoay phía giường.
Có do vụn, trận bị phá, mới cách mở mắt tôi.
Trong tình huống tương đương nhiên người huyết thống tôi dễ thành mục trả th/ù gái hơn.
Th* th/ể nằm sâu gầm giường, đôi mắt trợn ngược, trên người vết thương.
Bà ta bị dọa khi còn sống!
Mãi trưa hôm sau tôi mới dám bế trai bước ra. Thằng bé g/ầy trông thấy, còn bụ bẫm đáng yêu trước.
Mấy nay chỉ uống chút bột qua ngày.
Hôm qua, chút cuối bị dùng coi đ/á/nh liều phen.
Bà thua.
Cược mạng mình.
Mẹ tôi thua.
Cược mạng trai.
Nhìn thấy th* th/ể nội, tôi gào khóc thảm thiết.
Bà xuống đất, hết hy vọng.
Khi bố tôi ch*t, chỉ lặng liếc nhìn.
"Mày còn sống! mày chưa ch*t! mày vẫn sống?!"
"Đều là lỗi mày!"
Mẹ tôi hét vào tôi, mắt đỏ ngầu, d/ao trên bàn muốn ch/ém tôi.
"Đằng nào cũng được, hết!"
"Tao ch*t, trai tao ch*t, cũng để c/on m/ẹ mày sót! Đồ mạng chó!"
Mẹ tôi dùng mọi từ tục nhục mạ Hàng xóm xung quanh thò đầu ra xem nhưng dám gần.
Từ khi bố mất, nhà tôi mời tà, bày trận pháp, mọi người tránh xa.
Mẹ tôi mệt lả, tôi cũng ngồi hổ/n h/ển.
Tôi nói với mẹ, để trai đói khát cách, biết sẽ uống m/áu.
Bảy chưa chúng ta còn có thể tà bỏ cuộc bây giờ còn quá sớm.
"Mẹ ăn bột mười tháng, trai uống được bột thì cũng uống được mẹ."
"Bà nói rồi, là mồi nhử, bằng chứng mủ ruột thịt."
Em trai thực sự uống. tôi khóc cười.
Bà tà nữa.
Chưa tối, bế trai phòng chính.
Mặt đất phòng vẫn nguyên hiện vì biết nào trận được động vào.
Th* th/ể vẫn trên giường, cho chuyển.
Tôi lắp cửa sổ tháo, khóa ch/ặt cửa lại.