"Biết làm sườn xào ngọt không?"

Tôi đang xào dì đi tới, bà ấy giở túi nilon ra, cười "Lần này là sườn lợn đó."

Tôi cười: "Làm phiền dì sườn thành miếng nhỏ giúp nhé."

Nói xong quay đầu gọi:

"Hi Hi, em qua món trứng xem được chưa."

"Chú Lý, cái chân ghế này hơi dài, cứ lung lay mãi, phiền sửa chút nha."

Vừa nãy, đã gọi tới.

Kết thúc nhiệm vụ chỉ còn 6 tiếng rưỡi nữa, muốn cùng họ ăn bữa cơm tạm biệt.

Tống Hi tựa vai chép miệng hai cái: "Hơi nhạt."

Tôi thử, nghi ngờ: "Này nhạt sao?"

Thật là được chiều hư học được cách phản bác!

Chú mài chân ghế bằng rìu, trêu "Con nhóc học được cách sai người rồi đó."

sườn cười: "Như này mới giống trẻ con."

Thời gian vui vẻ quá đỗi chớp mắt đã tới nửa đêm.

Tôi nén được nỗi xót giọng "Hệ thống, có thể ở không?"

ấm áp hơn nhiều ngôi nhà hiện thực tôi.

Hệ vô tình từ "Không được."

Không biết có phải lần trước chọc tức nó mà lần này nó còn dùng ngữ khí nữa.

Đoán chừng thời gian còn 10 phút, tất cả người nhìn sang dường họ đã cảm nhận được rời đi.

Tống Hi phản ứng nhất, cô ấy giống gấu koala lấy người gi/ật sợi tóc nối lên tóc tôi: nhớ em."

vẫn dịu dàng nhã trước, bà ấy đưa cái kéo gọt sắt bùn "Giữ lấy thân."

Chú ước lượng rìu, "Cái rìu e là xách được, có thứ tốt tặng rồi."

Nói rồi sợi khí chui vào Khư Linh Hoàn.

"Chúc mừng có được chúc phúc vương cấp, cấp bậc khí +1, bây giờ có thể chặn tất cả nhận thức lệ dưới cấp 4."

Tôi cảm động mắt lấy quà đã chuẩn bị từ lâu khỏi gian thống.

So họ mỏng chỉ đủ đổi vài món đồ nho nhỏ.

"Hi Hi, tóc cổ dễ chịu, là khăn quàng cổ đan em."

"Dì, dì cứ đứng mãi da nhăn, là ủng và kem dưỡng thể tặng dì."

"Chú Lý, đã giúp khôi bức ảnh kia, sau đó làm khung ảnh có thể đặt ở nơi yêu thích..."

Đây chắn là lần chuyện dài nhất lịch sử.

Tuy trên mặt là mắt tuôn nhưng rất ngọt ngào.

Thậm bắt đầu cảm người mẹ thiên vị kia mình, nếu phải bà ấy cưỡng đeo vòng tay trò chơi trên tay em trai lên cổ tay đến được nơi này.

Địa truyền thuyết này, còn phồn hoa hơn cả nhân gian.

Đếm thời gian kết thúc.

Trước mặt lóe sáng đoạn trắng.

Chữ đen đỏ bắt đầu xuất hiện.

"Chúc mừng qua phó bản cấp S: Chung cư á/c linh."

"Đánh nhiệm vụ: S.

"Phần thưởng: Q/uỷ 10000, kinh nghiệm 1000, khí cấp 3 *1, số lần sống *1."

"Hệ nhận xét: là người vượt đặc nhất từng gặp, người may mắn thiện" đến ng/u xuẩn. Chúc bạn lần sau có may mắn này nữa."

Trở về.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 1
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 3
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21