Ngoại truyện lễ 1
Bảy giữa và khắc ghi nhuộm m/áu và nước mắt.
Tôi đã lộn qua lửa đỏ, bão táp vượt qua những tháng ấy.
Trái bị đ/âm thủng trăm ngàn lỗ.
Rõ ràng nên lời xin lỗi an ủi tôi:
"Đây phép thử gian thôi."
Tình yêu là, dù có tổn thương nào, không từ bỏ.
Tôi thế.
Và vậy.
Thế nhưng, rõ ràng thấp thỏm, lo lắng.
Ngày hai khi chúng làm lành, kéo đến Cục Dân đăng kết thêm một lần nữa.
Tôi nghĩ, một sống biệt thự chịu ở chật chội căn hộ hai tôi.
Nhưng không, kiên ở lại, cùng sống tổ ấm nhỏ ấy.
Anh đây "chạy nhà tu, chùa."
Anh sợ - sợ một nào đấy khi dậy vào buổi phát hiện tất cả một giấc mơ.
Hôm nâng khuôn mặt lên, đôi môi đỏ gợi cảm đáng anh, rồi chủ động cuồ/ng nhiệt.
Hôn đến mức môi rướm m/áu.
Tôi hỏi:
"Đau không?"
Anh mỉm cười không trả lời, đó bất ngờ ghì xuống ghế sofa.
Ánh mắt ánh mắt một con sói bị bỏ bảy năm.
Nửa chứng b/ạo l/ực hoàn khỏi.
Chúng tổ chức cưới.
Từ hoàn yên tâm làm một cô dâu xinh đẹp, mọi việc đều chuẩn bị.
Cha đều đã tái hôn, mối qu/an h/ệ họ với không khăng khít.
Dù họ mời đến cưới, khách sáo, lịch thôi - hoàn không thân thiết với tôi.
Ngược lại, gia đình yêu quý Yến.
Trong lễ, nắm anh, xót xa nói:
"Thằng đáng thương."
"Lâm Thanh Thanh không biết trân trọng…"
"Không hiểu tại sao xưa nó lừa một chàng trai vừa si tình vừa tú còn tâm rời xa."
"A nếu này nó n/ạt con, hãy cứ với thay con dỗ nó đàng hoàng!"
Ừm, ruột mà.
Giang siết ch/ặt mỉm cười:
"Cảm ơn nhưng không cần ạ."
"Sau này nếu vợ có n/ạt con... con tự "dạy dỗ" cô ấy!"
Hai tháng cưới, th/ai.
Người tiên thông báo không phải là… Lý Sâm.
Tôi: "???"
"Sâm, có muốn làm đỡ không?"
Lý Sâm chưa hiểu, tưởng đùa, sửng sốt hồi lâu rồi m/ắng:
"Còn khuya! không rảnh làm những chuyện thế!"
Nhưng vẻ:
"Là Tiên tử nhà có em nhà thêm một thành viên nhỏ!"
"Hahaha… Tốt, tuyệt!"
"Làm đỡ được, nếu thì chuẩn bị nhiều lì xì!"
Giang khẽ nheo mỉm cười:
"Nhớ chuẩn bị hào phóng vào đấy nha!"
Lý Sâm: "… Cậu hết mà!"