Chuyện Tống Thủy Vận công khai đối Hoàng hậu, với mỗi lời cô ta, nhanh chóng lan khắp những bông tuyết rơi dày đặc.
Thậm chí còn ra ngoài cung.
“Ngươi có nghe những gì tần không?”
“Nàng cứ gọi người là người cổ đại, chẳng lẽ không phải sao...?”
“Còn tự xưng là tài theo thấy, phải là yêu mới đúng.”
“Các ngươi không biết, à nhân thế nào đâu.”
“Suỵt, cẩn thận lời nói.”
Lời đồn lan khắp nơi.
Nhưng không ai dám đến trước mặt Tống Thủy Vận để Nàng hoàn toàn không hay biết, theo mình cũ.
Vào lúc tin đồn lan mạnh nhất.
Một bóng người lặng lẽ ỳ gối bên ta.
“Nguyên Úc,” Ta cằm, trầm ngâm mở lời.
“Có phải Viễn bệ/nh nan y không?”
“Đúng nương nương,” Nguyên “Bình thường sức khỏe đại nhân vốn đã không tốt, đầu năm nay lại bệ/nh đường, rằng chỉ sống được vài năm nữa.”
“Tốt lắm.”
Ta th/ai nhìn lên nhà.
“Vậy hẳn ông ấy sẽ thích, danh lưu danh sử sách này.”
Nguyên cúi đầu sâu.
“Dạ.”
Sáng hôm sau, trên đình.
Trung thư Thị lang Viễn cầm bảng (*), tiến ra khỏi hàng.
(*): Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc xưa
Ông ấy cất tiếng vang chuông đồng: Viễn Quân, tấu tần trong hậu cung.”
Triều xôn xao.
Cố Linh lại khó chịu, nheo mắt lại: “Bùi khanh vươn tay quá xa rồi đấy, đến cả tần trẫm cũng quản.”
Bùi Viễn mặt ngơ.
“Bệ hạ, tần xuất thân chốn phong trần, là con gái tiện dân, thế nhưng lại diện mạo, giả thư khuê các, trà trộn vào hậu cung.”
“Một kỹ sao có thể ra thơ ca hùng vậy? hẳn là ăn cắp đâu đó.”
“Hi tần mê hoặc quân chủ, rối lo/ạn hậu cung, đối Hoàng hậu nương nương.”
“Lại còn năng ậ y bạ, gì mà c ặ bã phong kiến, quả là yêu nữ.”
“Bệ s ủ g yêu liệt liệt tông Đại Ngụy chúng đang nhìn trên trời xuống đấy.”
“Bọn họ không đ/au lòng tức gi/ận sao?”
Bùi Viễn kích đầu xuống đất, vang lên tiếng cốp.
“Thần Bệ chớc cho yêu trả lại sự thanh bình cho giang sơn Đại Ngụy ta.”
Cung điện lặng ngắt tờ.