Một đêm ả không mộng mị. Đây giấc ngon nhất tới giờ của tôi.
Không bị quấy rầy vô cớ, có thanh lạ lùng nào vọng tới. Sàn sạch bóng, không hề lưu lại dấu chân kỳ quái. thứ bình thường đến khiến toàn thân tôi dựng tóc gáy.
Chưa kịp xỏ giày, tôi chạy bước nhỏ về phòng mẹ. cửa đóng ch/ặt cứng, gõ mấy cũng thấy hồi âm. Húc cửa, vẫn không nhúc nhích. Tim đ/ập thình thịch, tôi chân đất phóng thẳng sang trưởng thôn.
Sau cùng mấy tráng làng hợp phá cửa. tôi nằm giường, thân thể phù ngâm nước. Làn da tái nhợt, đông cứng vẻ sợ hãi tột cùng - đã tắt thở.
Thủ chính đứa em hai. Đứa em vẫn nằm vòng mẹ.
Trưởng thôn nhìn thấy pháp trận đất, ngăn mọi vào.
Tiên xuất hiện nữa, do chính trưởng thôn mời. Bà dọn dẹp phòng sai th* th/ể tôi và nội đi mai táng. ch/ặt đứa em trai, giờ đây còn hai chị em.
Ánh mắt tôi dừng trên gương em. Nếu lời nội ứng nghiệm, thằng bé cũng sắp mất. Tối chính thời khắc định mệnh.
Tiên xoa đầu tôi, giọng lẩm bẩm: "Đêm ch*t, không?" Trong căn phòng trống vắng, lật tấm nệm giường, rút con giấu mẹ.
"Đó số mệnh." Bà ném lưỡi xa.
"Đáng lẽ thằng bé còn c/ứu được. khi chó đen già xua đuổi tà lúc ấy, bố cháu không ngăn cản. cháu thành thật với tôi, để tôi tìm cách hoá giải. ấy không giấu con dính m/áu - không trấn mà rước q/uỷ nhà."
Mẹ tôi đã thành ch*t, lời thể nghe. lại hôm nội đến, dùng chính con nhất ch/ặt tiết gà. việc cháu làm cho hung khí của q/uỷ. Đêm hạn chót, tôi lực rồi."
"Thật đáng sao, em ấy cũng nên được sống." Nó vừa kẻ thụ hưởng, vừa sinh để ch*t.
Kể mọi cho Tiên Cô, tôi mong các em không bị tan thành khói. "Khi ch*t, cháu hãy lập bia m/ộ khắc ba người. Phần còn lại, tôi cố."
Đêm thứ bảy. Tiên ngồi Bà nói đêm không tất thúc.
Cái ch*t của đứa em diễn êm đềm hơn tưởng tượng. Trong đêm hai đứa em gái hiện về em trai. bóng dần khuất sau cánh cửa, thân thể lạnh ngắt vòng tôi.
Tôi ưa đứa em trai, nhưng khi tắt thở, lòng tôi trống rỗng. đ/au lòng cho chính mình.
Tiên chọn nơi an nghỉ cho các em. con giờ còn tro tàn. ba hộp tro, hai cái do m/ua trước.