“Tiểu Ngữ, bảy năm trước… tại sao Châu Cẩn Ngôn lại đi chuyến bay XX đến thành phố A vậy?”
Tôi vốn nghĩ, chỉ cần nói cho Châu Cẩn Ngôn biết đừng lên chuyến bay đó là đủ.
Nhưng lỡ như cậu ấy không tin tôi, hoặc là có lý do buộc phải đi chuyến đó thì sao?
Nếu tôi thật sự có thể quay lại quá khứ lần nữa, biết rõ nguyên nhân thì mới có thể nắm chắc cơ hội c/ứu được cậu ấy.
Đầu dây bên kia, Châu Ngữ ngạc nhiên “Hả?” một tiếng:
“Chuyến bay nào cơ?”
Tôi khựng lại:
“Không phải anh em đi chuyến XX đó rồi gặp t/ai n/ạn máy bay mà mất sao?”
Cô ấy đáp, giọng đầy khó hiểu:
“Anh Thẩm, anh nhớ nhầm rồi. Anh trai em là vì lái xe khi quá mệt vào nửa đêm nên gặp t/ai n/ạn mà mất. Với lại… bảy năm trước hoàn toàn không hề xảy ra vụ rơi máy bay nào cả.”
Không có t/ai n/ạn máy bay… nhưng Châu Cẩn Ngôn vẫn ch*t.
Vậy thứ tôi cần ngăn chặn không phải là vụ rơi máy bay, mà là chuyến đi định mệnh ấy của cậu?
Nếu thế thì tôi càng phải biết rõ lý do cậu ấy đến thành phố A.
Tôi vội hỏi tiếp:
“Vậy hôm đó cậu ấy đến thành phố vì có chuyện gì quan trọng sao?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Châu Ngữ lại hỏi ngược:
“Anh Thẩm, anh nhận được thư của anh trai em rồi à?”
Tôi sững người:
“Bức thư đó… không phải cậu ấy gửi cho tôi sao?”
“Thật ra là em gửi.” – Châu Ngữ khẽ nói
“Tình cảm của anh ấy… anh biết không?”
Tôi ch*t lặng.
Châu Ngữ không thể hỏi vậy mà không có lý do.
Ngày giỗ của Châu Cẩn Ngôn chính là ngày thứ hai sau khi tôi bị hủy hôn, trước giờ tôi chưa từng liên hệ hai chuyện ấy lại với nhau.
Trong lòng tôi mơ hồ dấy lên một dự cảm — không rõ là day dứt hay sợ hãi.
Giọng tôi run run:
“Anh đọc rồi… anh biết rồi. Cậu ấy đến thành phố A… là vì anh, đúng không?”
Châu Ngữ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng:
“Hôm đó tâm trạng anh em không tốt, làm việc đến rất khuya mới về. Tận rạng sáng mới biết chuyện của anh. Khi đó đã quá muộn, anh ấy không liên lạc được với ai, gọi điện cho anh cũng không được…”
Phần sau, cô không cần nói, tôi cũng đã đoán ra.
Châu Cẩn Ngôn lo cho tôi, nên mới một mình lái xe xuyên đêm từ thành phố C đến thành phố A.
Hôm đó, tôi ch*t lặng, tiễn khách xong thì trốn trong phòng cả ngày, vì muốn yên tĩnh nên tôi tắt ng/uồn điện thoại.
Hóa ra, việc Châu Cẩn Ngôn đến thành phố A không phải trùng hợp.
Thảo nào năm đó Châu Ngữ lại tìm đến tôi.
Khi ấy tôi còn thắc mắc tại sao cô ấy lại biết tôi, cô ấy chỉ bảo là vô tình nghe anh trai nhắc đến, và tôi — ngây ngốc tin ngay.
Tôi cúp máy, lòng chua xót đến nghẹn lại.
Thì ra, ở một nơi tôi không hề hay biết, có người chỉ vì một cuộc điện thoại không kết nối được, mà đã lặng lẽ chạy suốt đêm để đến bên tôi.
Tôi lại cầm lá thư lên, nhớ lại trải nghiệm lần trước, rồi thử dùng ngón tay khẽ chà lên chỗ ký tên.
Là cảm động… không phải là tình yêu, nhưng Châu Cẩn Ngôn ch*t là vì tôi.
Lần này, tôi nhất định phải c/ứu được cậu ấy.