Chàng trai nhỏ tuổi hơn, đeo máy trợ thính, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chấp niệm và nói:
“Anh phải yêu em mãi mãi. Anh đã hứa rồi.”
“Hôm nay em không đeo nhẫn.”
Chàng trai lạnh lùng, cao quý ngồi bên bàn ăn khẽ mở miệng.
Tôi ngẩn ra, rồi cũng cúi xuống nhìn ngón tay mình.
Làn da nơi gốc ngón đã để lại vết hằn nhạt nhòa vì từng đeo nhẫn quá lâu.
Nhưng chiếc nhẫn khi ấy đã biến mất không tung tích.
“Chắc lúc rửa rau tôi tháo ra, quên đeo lại thôi.”
Theo thói quen, tôi định xoay nhẫn, nhưng ngón tay chỉ chạm vào làn da mềm nóng, trống rỗng.
Ngập ngừng một lát, tôi tiếp lời:
“Để tôi đi lấy lại đeo vào.”
Nói rồi, tôi đứng lên, định đi về phía nhà bếp.
“Thôi. Không phải thứ gì quan trọng.”
Yến Tùy nhàn nhạt đáp, mắt khẽ rũ xuống, cúi đầu ăn cơm.
Tôi khựng lại.
Một câu nói ấy khiến tôi nhớ về quá khứ.
Cặp nhẫn đôi này chính tôi đã tốn 43 ngày để tự tay thiết kế.
Vậy mà giờ, nó đã trở thành thứ “không quan trọng” ư?
Ánh mắt tôi rơi xuống bàn tay anh.
Trên đó là một chiếc nhẫn hoàn toàn khác.
“Năm ngày hẹn ước trong tháng này, tôi đã làm xong rồi.” – Yến Tùy nói –
“Tháng này tôi sẽ không quay lại nữa anh ấy sẽ gi/ận.”
Anh ấy không nói thêm lời nào.
Chỉ nhìn tôi bằng gương mặt vô cảm, lạnh lùng như đang xem một vở kịch vụng về.
Như thể đang nói: Em còn định diễn tới bao giờ?
Tôi chợt nhớ lại năm đó, khi tôi như làm ảo thuật lấy ra cặp nhẫn đôi trước mặt anh, phản ứng của Yến Tùy.
Anh khi ấy chưa lạnh nhạt như bây giờ.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai vẫn đỏ ửng.
Khi tôi đeo nhẫn cho anh, tôi còn thấy đầu ngón tay anh khẽ run.
Tôi từng nghĩ: Anh ấy cũng thích mình.
Nên anh mới lựa chọn tôi – người luôn trốn trong bóng tối – giữa bao nhiêu kẻ kiêu ngạo nơi đỉnh cao kia.
Nhưng sau này tôi mới biết, tất cả chỉ là một hiểu lầm.
Tình yêu của anh, chưa từng thuộc về tôi.
Vai tôi chùng xuống, trong lòng bỗng thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, cúi đầu ăn cơm của mình."
“Tôi ăn xong rồi.”
Anh chỉ ăn vài miếng, có chút bực bội liền đặt đũa xuống:
“Vậy tôi về đây.”
Tôi nói:
“Hôm nay vẫn chưa xong.”
“Gì cơ?”
Tôi khẽ thở dài:
“Chiều nay đi bệ/nh viện với em một chuyến nhé.”
Từ khi tôi ép anh ký hợp đồng bạn đời, mối qu/an h/ệ của chúng tôi lao dốc không phanh.
Ban đầu, anh còn nói với tôi vài câu.
Nhưng về sau, anh chỉ mệt mỏi nhìn tôi.
Sự giao tiếp của chúng tôi dần dần bị anh cố ý tránh né, giảm xuống còn rất ít.
Là tôi – người đã cố chấp níu ch/ặt anh, ép buộc để giữ lại một chút duyên phận.
Dài đến mức những chiếc gai đã hòa vào m/áu thịt, tôi không còn phân biệt được đó là cảm giác cơ thể hay nỗi đ/au anh mang đến.
Nhưng dù là gì, nó đều chứng minh rằng tôi vẫn còn sống.
Đã rất lâu rồi tôi không lên tiếng giữ anh lại.