Buổi tối ấy, tiếng còi o đ vang lên suốt đêm trên núi. Một cuộc truy quét lâu sắp bắt đầu, khởi đầu bằng tại Nguyệt.
Tôi đã căn nhà suốt bảy tháng. Trong khoảng ỏi đã lục soát góc ngôi nhà rộng k ạ ấy cuối tìm guitar góc nhạc cụ.
Anh chưa chạm vì đã mạt, xứng với vị thế hiện bởi thân trống rỗng ấy, ổ cứng di chứa bộ ứ ứ ấ k với đã gây ra suốt qua.
B ằ ứ cách ngưỡng hoặc nghệ sĩ đầy hy vọng đã bị r ấ trên đều lưu lại.
“Không ạ n â ấy, ngay cả trước thế giới này, bản thân đã trải điều tương tự. thể đó đệm ta – chung chí lòng vì mới thể thành tập thể chung.”
Viên ả phụ nhiệm vụ kiên nhẫn giải thích với tôi.
“Hơn nữa, họ phạm tội ì ụ cả các tội kinh tế, ô l à ấ m ủ sản lồ. Phạm vi rộng, liên quan nhiều giới, nếu bằng chứng x/á/c thực thì khó quét sạch bọn chúng.”
“Ba làm Chu bị g, hiện đều an toàn. Cảm ơn đã cống lớn việc Triệu.”
Tôi gì, cốc nóng uể oải, suy nghĩ thành làn sương bốc lên.
Bên phòng thẩm vấn sáng choang, ả bận rộn Nhìn cảnh ấy, ký ức trôi ngày xưa, ngồi nơi này, biết làm gì để gặp Nguyệt.
Khi đã gặp ngay sau ra khỏi cửa.
Người ấy đưa tấm danh thiếp, tự giới thiệu ty giải trí khác thể giúp thoát khỏi tình cảnh này, thậm chí giúp ký hợp nâng đỡ anh.
Chỉ điều duy nhất: rời anh.
“Con trai nhà họ Lộ đối với các mớ phức giải quyết với ông chuyện dễ như bàn tay.” ấy nói, “ông nhìn trúng Tần, mới ra tay giúp đỡ - với điều sẽ xuất hiện cạnh ta nữa.”
“Muốn vươn thể điểm yếu.”
Tôi đã nghĩ rằng, sau rời khỏi con sông Tứ Thập ngày thể dựa nỗ lực mình để tương lai tốt đẹp hơn.
Thực tế thì cuộc đời chưa nhiều lựa chọn vậy.
Tôi nhìn ằ m ằ m sắc trời đỏ chầm chậm “được.”
Từ cuộc đời chính thức chia cách.
Anh cõi hoa về, vẫn mãi chìm đời sống mịt.
Lúc nhỏ, thầy giáo gì đặc biệt, sau ông lão m/ù học rất kém. thường, cuộc đời thường, giống như hàng hàng vạn kia.
Tôi song hành đoạn đường ngắn, cuộc đời đã đúng quỹ đạo nó.
Tôi nghĩ, lẽ sẽ gặp lại.
Không đã nổi tiếng ngày xưa thể tưởng ba gái lạ đã tìm tôi.
Họ rằng, chị gái họ, luôn trợ họ học hành, đã m ấ t.
Sau tìm bờ sông, đã phình lên r ắ ệ gần như thể ra.
“Pháp y nói, trên cơ thể ấy í vết bị x â m ạ i…”
Họ khóc kể rất nhiều, chị gái họ trung thành trước m ấ t í h, ấy mình may trúng giải, ăn tối mình.
Họ đã báo ả vụ việc liên quan rộng cảnh cần ằ ứ g.
Cảnh đã đ ề r rất lâu, cuối tìm đoạn băng nhiều trước, đó khoảnh khắc ngắn ngủi ghi cảnh n ệ dưới đường hầm.
Trong khung hình rung ấy, nhạt bóng dáng đặt guitar xuống, nắm lấy tay tôi.
“Cô cần giúp đỡ.”
Tôi ữ người, lời.
Khi ấy, đang làm việc tầm thường, lương vừa để tự nuôi sống bản thân, đang v l cuộc sống đời thường.
Còn đã ngôi sao treo trên cao.
Tôi tin tức, phim ảnh lời ta kể, chưa với ai biết anh.
Những lần ấy, mình nhòa đi.
Tôi đã gần như quên rằng, yêu sâu sắc vậy.
“... Anh ấy, lẽ thành thế này.”
Tôi lau nhìn lên viên cảnh vụng tay tả lại, “Các đ ề r rồi, chắc biết mà, trước đây ấy trại tạm giam vì bảo vệ gái nhỏ đ với thể vào…”
Viên cảnh khẽ thở hiểu lo lắng cô, con rồi đổi.”
Sự phồn hoa m o ánh quyền lực khiến lòng lay động.
Câu ấy như m ũ sắc bén, xuyên tâm can làm đ đ ớ l ỡ như cuộn miệng.
Một lúc lâu mới thốt ra: “Nhưng, ấy chắc hẳn rất tôi.”
Nếu ấy thực sự thành con như hiện ă m nhất chính cách cớ ự đ o đó để rời bỏ anh.
Nhưng vẫn ý giúp họ.
Chính đã ỏ r lúc kéo ấy lại.
Khi tái ngộ, ra cảnh đúng.
Tần thận trọng è hơn hết; căn nhà rộng lớn thuê giúp việc, thậm chí phép quản lý tự tiện ra vào.
Mọi cẩn trọng, tĩnh ấy, trước mặt mới hóa thành bụi.
Vì đã đi đoạn đường ấy cực, sự ù đó sinh sôi tình yêu.
Cảm xúc ấy đan xen, biến thành dây xoắn vặn, bủa vây lấy anh.
Anh càng lên dây càng t, chiếc đ â m â ị t.
Anh khao khát đôi nỗi đ ấy trả tôi.
Đêm bị sốt thiếp đi.
Tôi chiếc khăn đ đã ấm trên trán ngồi khẽ nói: biết chưa vì tất cả do khởi đầu.”
“Em chỉ… tiếp tục như thế nữa.”
Đến lúc đầu rồi, lúc đầu rồi.
Tôi đứng dậy, ra ngoài, gửi bộ chứng cứ đã sao chép ổ cứng với báo độ tối đó cảnh sát.
Khi lại, vẫn đang ngủ say, gọi tên cơn mê.
Tôi ta sẽ chia nữa. Đó ố r á.