Để tránh rắc rối, thẳng tay làm báo sau, Sâm làm đăng ký hôn.
May mắn là sau khi Sâm tiếp quản, nhà họ công, thế, phát triển vượt Giới thương nhân vốn coi trọng lợi ích, gia đình toán thiệt công Ngược còn lấy lý do này vạch tội nhà họ Lục, ít nhất x/é một mảng thịt.
Phong thủy luân chuyển.
Đêm tân và Sâm, Duật điện chục cuộc. Chỉ qua màn hình đủ sự đi/ên tiết Vừa bắt máy nghe giọng hắn nén gi/ận: "Kiều Sanh, đâu nói hủy ước, sao dám tự ý quyết định!"
Tôi ngơ ngác: “Đêm lễ đính anh còn chạy nhân, hẳn là yêu ta thấu xươ/ng thể rời. Tôi toàn sai?"
Hắn nghẹn lời, giọng chợt mềm xuống: "Cô chỉ là bản sao em, thể vượt mặt em em phải so đo chi li thế?"
"Về anh sẽ giải từ từ, em đừng nghịch nữa. Hôn sự nhà đâu phải trò ngoan."
Tôi nhướng mày, hắn vẫn chưa tỉnh ngộ. "Lục Duật, anh là thứ gì dám bảo ngoan?"
"Anh chỉ cờ làm đối tượng thôi. Chẳng lẽ anh yêu anh mức cưỡng được, x/in làm chính thất à?"
"Có bệ/nh ng/u chữa đi."
Hắn gi/ận gào lên: "Kiều Sanh!"
Tôi thẳng tay tắt máy.
[Phải công nhận, Bạch Quang ch/ửi thật!]
[Được voi đòi đúng là mặt trời mọc đông, đồ khốn nạn!]
[Chỉ váy ren dây này Bạch Quang quá sao? Á, sao vòng cổ tự bay vào cổ tui rồi!]
[Không phải, thế là Bạch Quang tẩy trắng rồi ư? Sau này ta đối xử tệ với chính đó, mọi để ý hả?]
[Lầu trên à, từ nhìn Bạch Quang, xuất hiện một thế thân cư/ớp mất phu, ai đi/ên được?]
Nếu bình luận, là bạch nguyệt quang hắn thầm thương bao năm. Những du học, hắn tìm nhân dáng giống Ai ngờ cuối thứ đồ giải khuây đó chiếm trọn trái tim Từ đó mở màn giai đoạn thê táng tràng", yêu h/ận tơ vò - mắt xích trong trò ái họ?
Từ nhỏ xinh đẹp hơn đa tài đa nghệ, đuổi nhiều c/ắt cỏ. Tôi thật sự chẳng ẩn tượng gì với Duật. Chọn hắn làm đối tượng chỉ môn đăng hộ đối. Hắn thể thay thế sao?
Tôi ngẩng Sâm vào phòng. vừa tắm xong, khoác choàng lụa xám đậm, dải thắt lưng lấy đường eo săn gương mặt cạnh, cử chỉ toát kiêu ngạo thản nhiên.
Đúng là đàn ông - đẹp trai phát hờn!
Nhưng hình Sâm chẳng liếc nhìn tôi: "Nghỉ sớm đi, ngủ phòng khách."
Tôi: ???
Định cởi váy rồi anh nói câu này?
Tôi định anh điện anh vang lên. Không ngoài dự đoán, Lâm Chiêu tới.
Bình luận dậy sóng:
[Bạch Quang ép phụ vô ích, vẫn giữ ti/ết chính!]
[Ủa? phụ đang... hưng phấn?]
[Chỗ kia sao… phụ này lắm!]
[Này, làm mà...]
[Hồi chưa ch/ửi Bạch Quang đâu, làm diễn cưỡ/ng b/ức tui đi, gà mái cần nuôi mà...]
Tôi: "..."