Trong ức dung thiếu niên năm dần hòa làm với gương mặt Hoài.
Thì ra, tại Lộc Thành năm đó, từng gặp hắn.
Khi bị quan binh truy sát, vô ta.
Ta khoác y phục trở kẻ thế mạng.
May thay, tuy rơi vào cảnh nước mà sống sót, chỉ là trí nhớ phai mờ theo nước lạnh thấu xươ/ng.
Hóa ra, người thay cản kiếp, chính là ta...
Ta đột ngột mở mắt, siết lấy cổ tay Hoài, đáy bừng lên phẫn:
"Đạo sĩ họ Trương kia đâu rồi?"
Tên trời đ/á/nh dám h/ãm h/ại ta!
Ta nhất định cạo trọc đầu rồi quăng nước hả gi/ận!
"Hắn quay về Thanh Thành Sơn rồi."
Tiêu khẽ đáp, trong vương tầng đỏ nhạt, đưa phong thư đến trước mặt ta.
【Tiểu hữu họ Tạ:
Lần đắc tội, chẳng qua là bất đắc dĩ. Song, phá cục càng sớm, với ngươi vương càng lợi.
Bần đạo tính được rằng, năm xưa hữu vì đại nạn mà mất đi chỉ dùng thủy vận để phá giải, vậy nên mới ra hạ sách này.
Hẳn giờ đây hữu tường tận mọi sự, vậy hãy an mà ở lại vương phủ. Vương là người đáng để gửi cả đời.
Kẻ thay người kiếp nạn, không xuất phát từ chân thì làm sao công?
Vương từng nói, sơ chính hữu tự y phục với thay dẫn dụ quan binh.
Sau đó, bần đạo nhận thấy trong vương bỗng thêm tia phúc vận.
Nhẩm tính phen, mới hay hữu từng chân cầu nguyện, nguyện cùng vương lấy phúc phần.
Ngay từ đầu dốc lòng đến vậy, trách sao vương chẳng vơi bớt thâm ý trọng.
Bần đạo hữu hậm hực trong vậy nên tự rời đi trước.
Lời đến cáo biệt.】
Ta: "..."
Ta y phục là bởi thấy nó đáng giá.
Ta từng đến việc phúc là bởi giàu sang.
Nào ngờ, xẻo hơn cả ta!
Người trước chìm trong k/inh khi rơi nước, chẳng ung dung đạc mọi khi.
Quyền khuynh hạ, lật tay trời mà cũng lộ ra thần sắc vậy, thật là hiếm có.
"Sao vậy, đ/au lòng à?" khẽ nhếch môi, tiếng.
Tiêu siết tay trầm giọng đáp: "Ừ."
"Nếu đ/au lòng thật, vậy lần sau để ở trên đi."
"Đừng quậy nữa."
"Tiêu Hoài, ngươi đúng là con chó."
"Ừ."
"Ta tặng ngươi món quà, không?"
"Được."
"Lộc Thành, cổng phía Tây Nam, cách hai dặm, trong hốc hoè lớn thứ hai, ngọc bội."
Toàn thân khựng lại, ánh dần phủ lên tia chấn động lẫn vui sướng mãnh liệt.
Hồi lâu, mới giọng khàn khàn: "Đã tặng rồi, thì đừng trả lại nữa."