12.
“Vậy… Vậy trước đây.”
“Tôi tiễn cô.”
Hạ Giang nhiên nhận túi xách rồi đi trước.
Tôi nhắm mắt đuổi theo sau, hỏi biết hôm nay lái cảnh sát hay là cá nhân.
Nếu như giống Mạnh Dục làm cảnh sát giao thông lái mô thì càng tốt, nhìn phong.
Nhưng ngàn vạn lần ngờ được.
Chúng lại ngồi c/ứu thương.
Vừa đi đến đỗ thì bên đối diện đường có phụ nữ lảo đảo chạy đường, đầu lộn xộn, quần áo nhếch nhác, quay đầu nhìn lại rồi sau kêu c/ứu.
Bên cạnh đỗ có nên tiếng kêu c/ứu cô cùng ràng.
Hạ Giang chóng đón phụ nữ rồi giao cô tôi, ánh mắt rồi lưu loát chạy trước.
Lúc này mới nhìn sau lưng cô có vẻ mặt hung dữ đang đuổi theo, mắt trừng to, áo cao để hình xăm trên cánh tay, trên ta càm con dưới ánh nắng gay gắt con lóe ánh rét lạnh.
Tôi tức kéo phụ nữ lùi lại rồi trốn sau một góc tường an toàn.
Bên kia khi Giang khoảng mét thì phi nhảy đ/á cước, nghiêng đã chuẩn vào cổ ta, cổ khẽ vung rồi con rơi đất.
Người tức cúi nhặt con lên.
Nhưng Giang thừa cơ hội cánh ta rồi tròn sau, kêu thảm tiếng rồi bị ép chân trên mặt đất.
Toàn bộ hành động như mây trôi nước chảy.
Quả nhiên là chuyên nghiệp.
Hình tượng Giang lòng cũng cao thêm mấy phần.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Người kia thừa lúc Giang đang c/òng số ra, ta dùng lại móc con găm túi quần rồi đ/âm Giang Nhiễm.
Hạ Giang tức cản d/ao, mặc dù đã lại găm cánh vẫn bị rạ/ch đường dài, nháy mắt m/áu tươi nhỏ giọt mặt rồi n/ổ tung thành những đóa hoa màu đỏ.
Tôi chưa hoàn h/ồn điện thoại phụ nữ đang h/oảng s/ợ bịt lại: “Mau gọi 110 và 120.”
Tôi quan tâm tới việc Giang đang hiệu ngăn bước trước c/òng số rồi dưới sự kìm hãm mà c/òng lại.
Tôi tiện chân đã ta cái.
Hạ Giang là cảnh sát nên thể đ/á/nh được.
Nhưng cảnh sát.
Tôi chỉ là dân thường có lòng nhiệt tình thôi.