Nhìn thấy đến rồi, phản ứng đầu tiên của Như là trốn, sợ rằng bị hiện.

Nhưng tôi nơi để trốn, chỉ thể miễn cưỡng chào hỏi sai:

“Q/uỷ đại ca, t/ai n/ạn tôi vô ý gây ra, mong ngài giơ cao đ/á/nh khẽ.”

Q/uỷ dắt con tay ngừng cuốn chép.

Tuy cuốn đó rá/ch nát, tôi biết, đó là cuốn sinh mệnh quyền lực nhất.

Họa phúc âm đức của mỗi người đều ở đấy.

Q/uỷ 1 lúc thở phào nhẹ nhõm.

“Người âm đức bị tổn hại cũng bao nhiêu, ngươi chỉ là vừa hay ngang qua ứng kiếp. Do s/ay rư/ợu, cho dù đ/âm phải ngươi, thì cũng đ/âm phải cái cây trước.”

Trong tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nghĩ lại, con này…

Q/uỷ vỗ mông con 1 cái.

“Con từ cửa tiệm của ngươi ra à?”

Tôi gật vội bổ sung thêm:

“Tuy con từ tiệm tôi ra, người đang nằm dưới đất ch/áy, vả lại ta chưa trả tiền.”

Q/uỷ gật gật đầu.

“Ừm, mắc n/ợ âm, bị lại cũng là thường tình. chỉ là 1 sự cố ý muốn, quan đến các ngươi, các ngươi thể rồi.”

Tôi gật chuẩn bị về.

Nhưng lại dẫn h/ồn của đi, lại chuẩn bị dẫn con đi.

Tôi hoặc hỏi:

“Q/uỷ đại ca, người cũng vậy rồi, các dẫn h/ồn của ta sao?”

Q/uỷ quen tôi, bình thường tôi cũng hiếu 1 chút đồ ăn áo mặc, cho nên bọn cũng chịu nói chuyện tôi thêm câu.

“Người sống x/ấu, nghiệp chướng của ta vẫn chưa tiêu hết, dù cho tuổi thọ tận thì ta cũng phải tiếp tục ở lại nhân gian chịu khổ, nghiệp chướng tiêu và khổ chịu xong, chúng tôi mới đến dẫn ta đi.”

Tôi cung tiễn rời khỏi, thời trong cũng án.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm