Nhìn thấy đến rồi, phản ứng đầu tiên của Như là trốn, sợ rằng bị hiện.
Nhưng tôi nơi để trốn, chỉ thể miễn cưỡng chào hỏi sai:
“Q/uỷ đại ca, t/ai n/ạn tôi vô ý gây ra, mong ngài giơ cao đ/á/nh khẽ.”
Q/uỷ dắt con tay ngừng cuốn chép.
Tuy cuốn đó rá/ch nát, tôi biết, đó là cuốn sinh mệnh quyền lực nhất.
Họa phúc âm đức của mỗi người đều ở đấy.
Q/uỷ 1 lúc thở phào nhẹ nhõm.
“Người âm đức bị tổn hại cũng bao nhiêu, ngươi chỉ là vừa hay ngang qua ứng kiếp. Do s/ay rư/ợu, cho dù đ/âm phải ngươi, thì cũng đ/âm phải cái cây trước.”
Trong tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghĩ lại, con này…
Q/uỷ vỗ mông con 1 cái.
“Con từ cửa tiệm của ngươi ra à?”
Tôi gật vội bổ sung thêm:
“Tuy con từ tiệm tôi ra, người đang nằm dưới đất ch/áy, vả lại ta chưa trả tiền.”
Q/uỷ gật gật đầu.
“Ừm, mắc n/ợ âm, bị lại cũng là thường tình. chỉ là 1 sự cố ý muốn, quan đến các ngươi, các ngươi thể rồi.”
Tôi gật chuẩn bị về.
Nhưng lại dẫn h/ồn của đi, lại chuẩn bị dẫn con đi.
Tôi hoặc hỏi:
“Q/uỷ đại ca, người cũng vậy rồi, các dẫn h/ồn của ta sao?”
Q/uỷ quen tôi, bình thường tôi cũng hiếu 1 chút đồ ăn áo mặc, cho nên bọn cũng chịu nói chuyện tôi thêm câu.
“Người sống x/ấu, nghiệp chướng của ta vẫn chưa tiêu hết, dù cho tuổi thọ tận thì ta cũng phải tiếp tục ở lại nhân gian chịu khổ, nghiệp chướng tiêu và khổ chịu xong, chúng tôi mới đến dẫn ta đi.”
Tôi cung tiễn rời khỏi, thời trong cũng án.