Bác sĩ cấp c/ứu rời khỏi dành không gian cho hai chúng Niên xong những nói, thoáng hiện cười lẫn bất lực.
Anh im lặng hồi lâu mới chấp nhận sự thật, rồi đưa tay xoa nhẹ đầu giọng trầm xuống: sao đâu, đừng nghĩ nhiều."
Anh thở phào nhẹ đỡ ngồi dậy. Làm sao không sao Trong lòng m/ắng mình ng/u khóc.
"Vậy... gia đình anh, họ hỏi thì em phải trả thế nào?" Tôi nghẹn vì hổ trước hành động dại dột của mình.
Bản thân ng/u xuẩn đành, ngoài kia còn cả đống người lắng cho thật sự chỉ muốn độn thổ.
"Để xử lý." vỗ ổn thỏa rồi bước ra ngoài. nói thế nào, chỉ thấy ra về, họ không còn ở đó nữa.
Có lẽ họ gi/ận rồi. Nghĩ lòng thắt.
Cuối nghỉ của Niên. đợi tan ca về.
Tôi nằm dài trên ghế phương, thẫn trần nhà.
"Bác sĩ đâu rồi?" nữ vang lên ngoài cửa khiến dậy.
"Anh mổ rồi ạ." y tá trẻ đáp.
"Đêm hầu như không sao lại xếp mổ tiếp?"
"Bệ/nh nhân tái khám đặc yêu cầu bác sĩ phụ trách."
Tôi mình không nên diễn, nhưng cô nói không được đầu óc lại vẽ ra chuyện khác.
"Bác sĩ Lương, sắp ngày vui của hai người rồi nhỉ?"
"Còn lâu, còn lâu lắm." bác sĩ họ Lương ngập hạnh phúc.
!!!
Tôi không cố tr/ộm, nhưng những đó khiến gáy lạnh toát. Cả người bủn rủn, đầu óc rối bời.
Sau đó lén bỏ đi, lại đứng giữa tư đông đúc.
Nhìn dòng người lại vội vã, chẳng ai đoái hoài kẻ khóc sưng húp như Nghĩ chuỗi ngày ng/u vừa qua, nước mắt lại lăn dài.
Không khóc bao lâu, cạn nước mắt, bắt taxi nhà dọn hết đồ đạc.