Tôi lấy lại hơi, liếc cậu ấy một cái đầy bực dọc.
"Có em với có một cô vợ sao mà giống nhau được? Vợ anh có thể ngủ cùng anh, cùng anh xây dựng gia đình, còn em làm được gì?"
Giang Dực cởi giày nằm lên giường, tay vòng qua eo tôi.
"Chẳng phải ngày nào em cũng ngủ cùng anh, cùng anh chung sống đó sao?"
"Khác nhau hoàn toàn." Tôi quay người nằm nghiêng đối diện cậu ấy, giảng giải thế giới người lớn.
"Ngủ với vợ không đơn thuần chỉ là ngủ, mà phải làm gì đó trên giường, sau đó còn có thể sinh con. Em làm được không?"
Giang Dực chớp mắt, bàn tay trên eo tôi trượt xuống bụng, xoa nhẹ.
"Em không thể, nhưng biết đâu anh lại có thể đấy. Hãy tin vào phép màu đi."
"Biến đi!" Tôi đẩy bàn tay nóng hổi của hắn ra.
"Lời như thế mà cũng nói ra được, em có xứng với chiếc áo blouse đang mặc không?"
Giang Dực cười khẽ, ôm ch/ặt eo tôi, cúi đầu vào hõm cổ.
"Anh ơi, em không muốn xa anh."
Lòng bàn tay tôi đặt lên vai cậu ấy, trong lòng thở dài thầm.
Những năm qua tôi chỉ lo mưu sinh, quên mất dạy Giang Dực con đường đúng đắn của một đời người.
Anh và em trai sao có thể mãi mãi ở bên nhau được?
Dù tôi có đ/ộc thân cả đời, thì cậu ấy cũng sẽ có gia đình riêng.
Đôi cánh chim non rồi sẽ cứng cáp, bay khỏi tổ, hướng tới bầu trời của riêng mình.
Điều tôi có thể làm, chỉ là buông tay mà thôi.