Sau khi xuống xe, dám trễ, nhanh chóng chạy vào chung cư trước mặt.
Đến tầng 3, cửa phải dán sợi dây cảnh cửa vỡ vụn.
Hôm đó, cảnh sát để c/ứu đ/ập vỡ nó, giờ này lại mình chạy trở về.
Cúi người vào trong, trước mắt mịt.
Đây nơi Lữ ở, lúc trước chưa bao giờ tới, lần đầu tiên "làm khách" suýt ch*t ở đây.
Bây giờ nơi này vắng tanh và trở thành hiện trường vụ án cảnh sát chỉ định, nên nước và điện bị c/ắt.
Đèn pin của điện thoại trở thành ng/uồn sáng duy nhất hoàn cảnh này.
Luồng sáng yếu ớt quét qua căn đen, phạm vi nhìn thấy của 5 mét, chỉ thể mẫm đi trước từ từ.
Trước mắt bàn sách phủ đầy bụi, trên tầng thứ của giá sách ảnh chung, vừa nhìn nhận ra ảnh chụp vào ngày và Lữ đại học.
Hai chúng bá vai nhau, nhìn vào ống kính cười vui vẻ.
Nhưng lúc này ảnh lại khiến người ta sợ hãi, bởi vì ở cạnh Lữ mất đi mặt...
Trong ảnh, mặt của giống bị người chọc bút làm toàn bộ đầu bị phủ lớp mực đen tuyền. Lực tác động mạnh làm ảnh.
Tôi sợ thả ảnh ra, lại mở ngăn kéo dưới bàn, sâu quyển sổ tay.
Sau khi lật ra phát hiện ký của Lữ Hạo, lật từng trang một, đọc cảm thấy mình:
"Đmm, lôi kéo cái gì, nhà tiền thì gh/ê lắm Cả ngày mời khách giả tạo, phiền vãi."
"Mình sự ngày gh/ét ta, nếu phải ngày thường thể ăn trực uống ké thì mình muốn giả làm anh với ta đâu."
"Ầy, năm rồi chưa việc, khó quá."
"Dựa vào đâu ta thể vào chứng khoán làm việc? Được lương tháng cao vậy? Dựa vào đâu? Dựa vào nhà tiền à?"
"Đôi khi muốn gi*t ta!"
"Ẩy? Hôm nay đột nhiên nhân viên top 500 mình, mình trải nghiệm sản phẩm mới của họ sẽ khoản nếu tiếp tục hợp tác còn cơ hội làm việc? ông đây sắp trở mình rồi!"
"Nói thí nghiệm gì đó, chẳng qua chỉ ngâm mình thôi sao?"