Vừa trở về Ý được hai ngày, chị gái Triệu Mạt đã dẫn người vây tôi trong quán bar. Dưới ánh đèn màu sặc sỡ, chị đột nhiên nói:
"Dạo này có người đang lùng sục khắp nơi tìm em."
Tim tôi đ/ập thình thịch. Tôi tự hỏi mình biết sao?
Nhưng cọp dữ khó đ/è đầu rắn địa phương, ở đây anh dù muốn cũng không làm gì được. Tôi vô tư uống cạn ly rư/ợu.
"Tìm thì tìm vậy. Trong lãnh địa nhà họ Triệu, anh cả không để em xảy chuyện đâu."
"Dù sao chuyện này cũng là em có lỗi với anh ấy trước, mọi người đừng b/ắt n/ạt người ta."
Triệu Mạt trợn mắt:
"B/ắt n/ạt? Em còn không biết mình đắc tội với nhân vật cỡ nào sao?"
Tôi nghi hoặc:
"Thế lực ông già nhà mình để lại đã yếu đến thế ư?"
Không đúng vậy chứ.
Tần Kiêu có lợi hại đến mấy, cuối cùng cũng chỉ hoành hành ở Tân Cảng. Chẳng lẽ anh đã mời thêm viện binh?
Triệu Mạt c/ắt ngang suy nghĩ của tôi:
"Con trai ruột lãnh chúa mafia lớn nhất nước A. Em tưởng Tần Kiêu chỉ là tay anh chị khu Đông ư? Người ta là..."
Chị nhíu mày:
"Lệnh truy sát hôm nay đã gửi tới tận nhà. Anh cả nói chúng ta không thể công khai đối đầu, chỉ âm thầm cử thêm người bảo vệ em. Tốt nhất em mau khai hết đi, chị với anh cả còn xin giảm tội cho."
Tôi ngã vật ra sofa, bực bội xoa mặt. Đã làm gì ư?
Làm nhiều lắm.
Nhiều đến mức không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mở miệng, tôi sắp xếp ngôn từ, cố gắng diễn đạt ngắn gọn:
"Em lừa người ta ngủ có mấy đêm."
Không khí đóng băng.
Triệu Mạt trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:
"Khá lắm! Trước khi lên giường không biết dò la thân phận người ta à?"
Là tôi không muốn tra sao?
Là tôi tra không ra ấy chứ.