“Cháu yêu, bây nhớ gì hết.”
“Nhưng bất t//ử bất di//ệt, sau khi trưởng thành thì đạo hạnh từ đây về sau, con chỉ làm bạn nó, tuyệt đối làm địch nó.”
Bà dạy vài chiêu pháp thuần rắn.
Rồi đưa một lá b//ùa chữ, chỉ nói rằng tương lai, chừng có c/ứu mạ//ng tôi.
“Cháu yêu, sau khi ta mất, con hãy ch//ôn ta núi quay lại thăm cũng t//ế b//ái ta.”
“Đời này của ta đã phạm phải ngh//iệp chướng, có sống lâu tới bây cũng đã nguyện rồi.”
“Nhưng...” Mắt bà ngày càng đỏ, đến cả giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào r/un r/ẩy, “Ta đã bốc con hàng chục quẻ rồi, quẻ cũng là t//ử!”
“Là ta đã h//ại con, là ta h//ại con rồi!”
Bà bắt nhặt nhỏ lên, rồi bắt làm mẹ, rồi bảo tắm nhỏ một tỉ mỉ dạy bện cỏ khô để làm đi ngủ.
Ngày đó, như sắp cạn dầu, nhưng vẫn cố gắng hết sức truyền thụ lại hết bản lĩnh cả đời bà tôi.
Tôi kìm nén nỗi buồn lòng, biết đã bao nhiêu lần nuốt xuống nỗi chua xót này.
Chỉ mong bà có an lòng.
“Cháu yêu, con hãy nhớ kỹ!”
“Rắn nhỏ chỉ cần 6 năm thì trưởng thành, sau 6 năm, sẽ khôi hình con người, đến lúc đó, con phải qu//ăng đi.”
Nói xong, mặt bà xám như gục xuống!
Trong căn phòng cũ tối trống trải, chỉ lại hoa nhỏ màu trắng sữa đang quấn quanh ngón tay tôi.
Nó đầu, ra sức gào khóc đòi ăn, trông quả thật có một chút á//c cả!