Một Bát Thịt Thơm

Chương 5

01/08/2025 11:28

Đây là thời điểm ba ngày trước xảy ra t/ai n/ạn, lão Trương đã mất kiên nhẫn.

Nghiêm Dân không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Cảnh sát Trương, anh nghi tôi gi*t vợ tôi sao?"

Lão Trương quát lớn: "Hỏi gì trả lời nấy."

Nghiêm Dân cười lắc đầu: "Chắc đang ngủ ở nhà thôi, chuyện ba ngày trước rồi, không nhớ rõ."

Lão Trương cười lạnh: "Vợ cậu bỏ trốn mà cậu không đuổi theo, lại trốn trong nhà ngủ?"

Nghiêm Dân làm bộ chợt hiểu ra: "À anh nói hôm đó à, tôi tưởng cô ấy đi trượt băng chứ. Sáng nào cô ấy cũng ra hồ trượt băng, làm sao tôi biết cô ấy bỏ trốn?"

Lão Trương nhìn sang Lưu Dương bên cạnh, Lưu Dương khẽ gật đầu. Họ đã x/á/c minh điều mày khi điều tra - sáng nào Vương Mỹ Phương cũng ra hồ gần đó trượt băng.

Lời Nghiêm Dân hầu như không có sơ hở, nhưng thực ra đầy kẽ hở.

Hai mốc thời gian quan trọng, hắn đều trả lời m/ập mờ không rõ ràng, nhưng lão Trương và đồng đội vẫn bó tay.

Nghiêm Dân nhìn hai người với vẻ bất lực:

"Hai viên cảnh sát, điều tra vụ án phải dựa vào bằng chứng chứ. Các anh không có chứng cứ thì không thể cứ giam tôi mãi được. Tôi còn phải làm ăn nữa."

Theo quy định, nếu không đủ căn cứ kết tội, chỉ có thể tạm giam nghi phạm tối đa 24 giờ.

Lão Trương định dây dưa thêm với Nghiêm Dân, nhưng hắn vẫn không hé răng nửa lời, ngồi trên ghế ngủ khò khò.

Đến hôm sau, hết thời hạn, họ x/á/c định xe gây t/ai n/ạn không phải xe của Nghiêm Dân.

Nghiêm Dân được thả.

Nhưng ngay tối hôm đó, lão Trương đã tới quán nướng của Nghiêm Dân.

Quán nướng đông khách, chẳng có cửa hiệu, chỉ dựng lều ven đường rồi kê vài cái bàn.

Nghiêm Dân bắc lò nướng, ôm một thùng xiên thịt ra từ trong phòng, bắt đầu nướng bên mấy cái bàn.

Thấy lão Trương đến, hắn chủ động dọn bàn: "Cảnh sát Trương, dùng gì ạ?"

Lão Trương ngồi xuống, tháo găng tay ra xoa mặt mạnh: "Hai chục xiên thịt, hai lạng rư/ợu trắng."

Nghiêm Dân cười lấy hai mươi xiên thịt từ thùng xốp dưới chân ra, thành thạo xếp lên lò nướng.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm phức bay theo khói.

Lão Trương phải thừa nhận, tay nghề nướng thịt của Nghiêm Dân đúng là tuyệt hảo, ông chưa từng ăn xiên thịt nào ngon như vậy.

Thịt nạc mỡ xen kẽ, mỡ b/éo mà không ngấy, nạc dai mà không khô.

Một ngụm rư/ợu một miếng thịt, cả người ấm lên hẳn.

Nghiêm Dân cười hỏi: "Cảnh sát Trương, xiên thịt của tôi thế nào?"

Lão Trương khen không ngớt: "Tuyệt! Cậu xử lý thịt kiểu gì vậy? Có mùi thơm của thịt cừu mà không hăng, nhai lại dai như thịt bò. Không lẽ cậu dùng thịt bò tiêm mỡ cừu để qua mặt tôi?"

Nghiêm Dân lại bưng đĩa lạc rang ra:

"Cảnh sát Trương nói đùa vui thật. Giờ thịt bò đắt hơn thịt cừu nhiều, tôi mà b/án kiểu đó thì vỡ n/ợ từ lâu rồi."

Lão Trương cười ha hả: "Thịt cừu này là cậu tự mổ hay m/ua ngoài?"

Nghiêm Dân đáp: "Tự mổ ạ. Thịt cừu làm sẵn đắt lắm, chẳng có lãi."

Lão Trương nhìn thẳng vào hắn, bất ngờ hỏi: "Gi*t người và mổ cừu, cái nào dễ hơn?"

Nghiêm Dân còn không ngẩng đầu:

"Tôi chưa gi*t người, đâu biết gi*t người thế nào. Cảnh sát Trương là cảnh sát lại có sú/ng, anh đã gi*t người chưa? Kể cho tôi nghe cảm giác gi*t người thế nào đi?"

Lão Trương đưa xiên thịt ng/uội bảo hắn hâm lại: "Đừng thấy tôi có sú/ng mà nghĩ vậy, nhưng khẩu sú/ng này theo tôi một năm rồi, tôi chưa b/ắn viên đạn nào."

Nghiêm Dân nhìn ông: "Vậy cảnh sát Trương, những kẻ gi*t người anh từng bắt ấy chúng thế nào?"

Lão Trương như vô tình nói: "Mấy hôm trước tôi đuổi theo tên gi*t người hàng loạt đến vùng Đông Bắc các cậu. Hắn á, vợ ngoại tình, hắn gi*t sạch cả nhà vợ rồi chạy ra Đông Bắc. Nói ra tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu hôm đó không phải cậu húc cho hắn bất tỉnh trên đường đèo, tôi đã không bắt được hắn."

Nghiêm Dân đưa xiên thịt hâm nóng lại:

"Cảnh sát Trương đúng là người hay nhớ nhớ quên quên, anh quên sáng hôm đó tôi đang ngủ ở nhà rồi sao?"

Lão Trương cười ha hả: "Xem trí nhớ tôi này, cứ uống rư/ợu vào là dễ quên."

Nghiêm Dân đưa mắt nhìn ông, cười không nói.

Lão Trương ăn uống no nê, nhìn về phòng trong: "Tôi vào tham quan được không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75