Tôi: "Không cần tài sản nữa, chúng ta không xử lý cẩn thận sẽ bị người khác điều tra ra. Tốt nhất là cứ để lại cho hai người họ, h/ận ít đi một chút cũng tốt."

Đồng Hổ gật đầu: "Trên đường trốn chạy... chỉ cần mang theo t.h.u.ố.c lá và đàn ghi-ta là đủ."

"..." Tôi nói, "Này anh bạn, ở đây chỉ có người một nhà mà còn làm màu?"

Đồng Hổ lập tức vỡ vai diễn: "Được được được! Mang theo một ít tiền net nữa!"

3.

Về đến nhà, tôi ngay lập tức bắt đầu kiểm kê những món đồ quý giá của mình.

Mặc dù tài sản không thể mang đi. Nhưng những mô hình và figure mà tôi đã m/ua sau khi đến Thế giới này, tôi không thể bỏ lại bất cứ thứ gì. Đồ 'mọt phim' có thể không có tiền, nhưng không thể không có lương thực tinh thần.

Đang đóng gói hăng say, tôi nghe thấy tiếng động ở tầng một. Tôi đi ra, ló đầu xuống nhìn. Vừa hay chạm mắt với Bùi Cảnh ở dưới tầng.

"Sao cậu lại đến?" Tôi thản nhiên khóa trái cửa phòng sưu tập.

Bùi Cảnh ném ba lô lên ghế sofa. Vừa bước lên cầu thang, cậu ấy vừa nói: "Không thể đến sao?"

"Nếu tôi không gọi cậu, thì đừng đến làm phiền tôi."

Bùi Cảnh chậm rãi bước đến trước mặt tôi. Giống như một ngọn núi đ/è xuống, che khuất tất cả ánh sáng.

Ánh mắt sắc bén của cậu ấy lướt qua, dừng lại trên cánh cửa phía sau tôi: "Sao, giấu người à?"

Tôi: "Đây không phải là chuyện mà một người tình như cậu nên hỏi."

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Cảnh liền trở nên u ám.

Tôi ra lệnh: "Bây giờ, cởi quần áo rồi vào phòng quỳ xuống! Cậu đã phá vỡ quy tắc, tôi phải ph/ạt cậu."

Bùi Cảnh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Sau đó lhông nói một lời nào, cậu ấy đi vào phòng.

Tên sinh viên nghèo tội nghiệp, chắc cậu ấy lười phản kháng.

Cây roj da tôi đã m/ua trên mạng từ trước. Tôi đã chọn loại chất liệu mềm nhất, khi quất tạo ra tiếng vang, nhưng thực chất không đ/au lắm.

Tôi như một siêu nhân, quất liên tiếp: "Nói, biết mình sai ở đâu chưa?"

Đm, dù có diễn thêm bao nhiêu lần nữa. Vẫn thấy x/ấu hổ muốn chui xuống đất!

Bùi Cảnh thở dốc. Đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào tôi, đầy khát khao.

Tôi liếc mắt xuống dưới, suýt nữa bị bỏng.

"Đồ đi/ên! Muốn đến thế sao?" Tôi cảm giác má mình cũng sắp bốc hỏa rồi.

Tôi vội vàng quay lưng lại, giả vờ lau chùi cây roj da.

Bùi Cảnh ở phía sau lại cười nhạo: "Không tiếp tục nữa sao, chủ nhân?"

Nóng quá, Bùi Cảnh. Xin cậu hãy tha cho tôi!

4.

"Tất nhiên là phải tiếp tục rồi." Tôi lấy một chai rư/ợu từ trên tủ xuống, rót đầy ly: "Nào, chủ nhân sẽ thưởng cho cậu thật nhiều."

Tôi không để cho Bùi Cảnh từ chối, đổ rư/ợu vào miệng cậu ấy.

Bùi Cảnh lúc đầu còn tỏ vẻ kh/inh thường. Sau đó thì đổ người xuống, ngủ thiếp đi.

Những lần trước, mỗi khi đến lúc cuối cùng, tôi đều phải làm cho Bùi Cảnh mê man.

Chơi trò tình thú có thể được, nhưng lên giường thì tuyệt đối không.

Dù sao, đời người đàn ông có ba thứ cần phải bảo vệ cẩn thận: Cha mẹ trong nhà, anh em bên cạnh. Và "cái ấy" của mình.

Sau khi đã kiểm kê xong xuôi mô hình và figure, tôi gọi điện cho Đồng Hổ: "Ai chia tay trước?"

"Tôi trước, tôi trước!" Đồng Hổ vội vàng nói: "Bây giờ ngày nào Tạ Yên cũng nấu cơm cho tôi, nếu không chia tay, ba của cậu đây sắp không thấy được Mặt trời ngày mai rồi!"

5.

Đồng Hổ chọn ông chủ tiệm hoành thánh làm đối tượng ngoại tình.

Tôi và Đồng Hổ đã đến ăn ở tiệm hoành thánh đó vài lần. Lần nào chúng tôi cũng bị vẻ đẹp của ông chủ hấp dẫn.

Đó là một người đàn ông dịu dàng 28 tuổi, tên là Nhậm Kỳ.

Anh ấy trầm tĩnh, nho nhã, dáng vẻ mặc tạp dề có một thứ ánh sáng mẫu tính kỳ lạ.

Mỗi lần ăn xong hoành thánh, Đồng Hổ đều nhớ nhà. Nói rằng nó giống hệt món mẹ nấu cho mình ăn.

Theo cốt truyện gốc. Vụ ngoại tình của gã tra công sẽ là đò/n đ/á/nh cuối cùng vào nhân vật thụ 'vợ hiền'. Thụ sẽ bị bỏ rơi trong sự tuyệt vọng và c/ăm h/ận.

Vì thế, Đồng Hổ hiên ngang ôm bó hoa hồng, bước vào tiệm hoành thánh: "Ông chủ Nhậm, tôi yêu anh!"

"Từ lần đầu tiên ăn hoành thánh của anh, tôi đã biết, tôi yêu anh!"

"Ông chủ Nhậm, anh là... à không, là người hoàn hảo nhất trong lòng tôi!"

"Bó hoa này tặng anh, hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi anh!" Đồng Hổ quỳ một gối xuống.

Tôi giơ điện thoại lên, "tách tách" chụp lia lịa ở bên cạnh. Chủ yếu là để đóng vai một tay săn ảnh.

Những người khách xung quanh thấy cảnh này, ai nấy đều xúm lại xem trò vui.

Tôi dẫn đầu cổ vũ đúng lúc: "Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi!"

Thế là mọi người cũng hò reo theo: "Ông chủ Nhậm, đồng ý đi!"

Lúc này, khóe mắt tôi chợt liếc thấy một người đang đứng ngoài cửa.

Tạ Yên.

6.

Tạ Yên mặt không chút cảm xúc. Nhưng lại toát ra vẻ của một con q/uỷ dữ. Cứ như sắp mất trí.

Này! Phía bên tôi còn chưa kịp đăng ảnh. Sao anh ta đã đến bắt gian rồi?

"Bảo bối, anh đang ở nhà hầm cháo cho em, còn em ở đây tiêu sái thế này à?" Tạ Yên cười tủm tỉm đ/á văng bàn ghế chắn đường.

"Choang." Chiếc ghế kêu "rắc" một tiếng rồi g/ãy làm đôi.

Tạ Yên một tay túm cổ áo Đồng Hổ, kéo cậu ấy đi.

Đồng Hổ gào thét trong tay anh ta: "Á á á! Anh căn bản chẳng dịu dàng gì cả! Tôi muốn ngoại tình! Ly hôn!"

Tạ Yên vung tay đ/ập một nhát vào cổ Đồng Hổ.

Đồng Hổ im lặng. Mềm oặt ngã vào lòng anh ta.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm