10.
Những lời vừa nói ra, cả đám đòi và Hứa đều sửng sốt.
Mấy to con nhau, gã cầm đầu với ý, cười nói: “Cậu trả thay cho Cậu là của nó trả thay cho ba nó chúng bao nhiêu tiền không?”
Tôi lười thích với đám này, liếc Hứa nằm dưới đất, đảm bảo không sao, ngước mặt.
“Trả bằng cách nào?”
Sau khi xử xong những đòi này, lại đưa Hứa về nhà.
Trên đường đi, mấy lần, nói lại thôi, mặt đầy vẻ giác.
Khi xoay định đi, không nhịn được “Anh là ai? Tại sao lại giúp Anh làm gì?”
Tôi cười một tiếng, không nói thêm ngoại trừ câu “Những chuyện biết, bây giờ chỉ quay về trường học cho giỏi”.
Bây giờ Hứa rất đề phòng, có những lời nếu nói vào lúc này, lại khiến sinh giác, không bằng cứ để từ từ, lấy được sự tin tưởng của đã.
Nghĩ đến việc nhiệm vụ cuối cùng cũng có tiến không nhịn được thở phào nhõm.
Nhưng vừa bước ra, đã đờ.
Ôn Tầm, bị lấy để đưa về nhà, giờ lại đứng dựa vào bức tường mặt tôi.
Đuôi mắt thiếu đỏ ửng, vô cùng tủi thân.
“Anh, vội như là để đến gặp sao?
“Cậu là thích à?”
Dáng vẻ đó, như chỉ cần gật đầu một cái, thì hắn vỡ tan.
Không khiến hắn hiểu vội phủ nhận.
“Không phải thích, đừng có đoán mò.”
Nhưng đương nhiên, Ôn Tầm không tin.