Tôi cứ thế đến nhà mỗi để kèm làm bài tập.
Hữu rất thông minh, vừa ý là hiểu ngay.
Đôi lúc chỉ muốn gục.
Cậu sẽ nhìn đáng thương nũng xin nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chẳng buồn nghe, mắt dán vào đôi môi hồng nhạt của mà nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên ham muốn hiểu.
Về sau, lười biếng nằm dài say bên cạnh tôi.
Da trắng đến từng thớ thịt. Sống mũi mi cong vút dài đậm. Dáng nhắm mắt khiến tim cứ ngứa ngáy.
Tôi hạ cúi xuống hôn tr/ộm. Môi mềm thật.
Cảm mình sắp đi/ên mất. Hành động này quá.
Tôi đã trở thành kiểu người mình từng đắng.
Tôi tự t/át mình một cái, ép bản thân phải tỉnh táo.
Lát sau tỉnh tiếp tục học.
Định nhân hội này đưa thư tình cho ấy.
Điện thoại vang lên.
Là Sở Chước.
Sở Chước có phải đang hẹn với không.
Tôi giả vờ tập trung làm bài, nhưng tim đ/ập nghẹn cổ họng.
Hữu phủ nhận.
Khoảnh khắc ấy, suýt bẻ g/ãy cây bút trong tay.
Tôi không phải là người duy nhất của Lễ.
Tôi tức đi/ên, thu đạc, xách ba lô bỏ về.
Đáng gi/ận hơn là chẳng hiểu tại sao nổi kh/ùng.
Thật quá đáng.
Rõ ràng vì mà sắp phát đi/ên lên rồi.