“Em... nói gì cơ?”
Chu Trí tái mặt: “Chẳng lẽ nhập rồi?”
Cậu lập tức lấy ra linh vàng trên người, giải thích gì ấn trán Thi, yên linh phủ này Càn Dương núi Long anh, nó nhất định thể loại trừ tà trên người em!”
Tôi nhìn ta.
Cậu thật lạ.
Khi biết muốn l/ột da ta, phản ứng đầu chạy tôi.
Chu Trí biết suy nghĩ trong lòng sau dán linh phù, bắt đầu lắng hua tay mặt Thi, ổn hơn chút nào chưa?”
Cậu lắng sao?
Tôi hốt hoảng, nhớ lại 500 năm trước.
Năm đó kê, đến chùa dâng hương, kiễng chân dưới cây duyên buộc dây đỏ, nguyện sớm ngày gặp được lương nhưng chóng mặt, té ngã dưới cây.
Kẻ lòng đã xuất hiện mặt như thế.
Hắn tuy giản nhưng hình rất lại hòa hoa phong nhã.
Hắn đỡ đứng dậy, âu hỏi “Tiểu thư, cô sao chứ, cảm thấy ổn hơn chút nào chưa?”
Dưới cây cứ nghĩ hắn chính lương duyên mình, vì vậy cha mẹ phản đối, vứt thân phận, tất cả bên kẻ lòng.
Nhưng ngờ, kẻ lòng đỗ trạng nguyên, sau áo gấm quê, nói giữ nữ tắc, đẩy sôi ch*t bỏng.
Nước sôi cực nóng, nháy làm da mũi như lửa th/iêu, sống bằng ch*t.
Sau ch*t, l/ột da gi/ật tóc, da chó cắn cốt ném núi hoang...
Khổ hình chịu trong kiếp khiến lòng dâng sự c/ăm h/ận.
Tất cả những kẻ lòng ch*t!
Hai bắt đầu đỏ tươi, tay co lại, bất giác muốn chọc Trí.
“A Thi, mau tỉnh lại!”
Chu Trí hốt cắn tay mình, quệt m/áu đầu tay tâm thấp thỏm bất an van “Hi vọng m/áu đồng tử thật sự thể trấn q/uỷ.”
M/áu đồng tử thật thể tạm thời trấn q/uỷ.
Nhưng q/uỷ.
Tôi vốn yêu, na ná bạch cốt tinh.
Nhưng cờ, từng uống Triều Tiên Bạch Lộ sáng sớm, thế trong cơ thể chứa mấy phần khí.
Bởi vậy, người người, q/uỷ, yêu yêu, cũng tiên.
Có thể nói, thế gian này bất cứ thứ gì thể áp chế được tôi.
Mà mùi m/áu đồng tử trái lại càng thu hút làm muốn thịt ta, nhai ta, thịt ta.
Tôi nhỏ dãi nhìn Trí, định há bỗng gi/ật bừng tỉnh.
Cậu đồng tử?
Đồng tử?
Cậu chưa từng nữ!
Lẽ nào vợ chưa ngoài, cô bạn gái trong biệt tất cả tin giả?
Tôi nhíu ch/ặt mày, nuốt cùng gian khổ.
Tôi chỉ gi*t những kẻ lòng.
Cậu chưa từng theo lý thì kẻ lòng.
“Cậu cút đi.”
Hồi lâu sau, thất vọng thở dài: “Nhân còn chưa hối h/ận, lập tức cút tôi.”
“Không, đi.”
Chu Trì lấy gương ngừng người từ trên xuống “Trên người còn khí đen, m/a vẫn chưa rời khỏi người em, nếu như đi, sẽ xảy ra chuyện mất.”
Tôi: “...”
Anh từng thân vốn khí không?
“Em yên nhất định sẽ vệ em.”
Chu Trí tỏ ra chính trực, lại lấy ra tờ linh trên người: “Anh dán hai tấm người em, chắn thể đi!”
Tôi cùng bất lực.
Đừng nói q/uỷ, dù đời tổ tông Càn Dương cậy nắp qu/an dậy cũng thể làm gì được đâu.
Để thể mau chóng Trí đi, vẫn cùng phối hợp vài tiếng, thu khí trên người lại.
Chu Trí lại cầm gương mấy lần, nhận con kia rời đi mới mừng rỡ thở phào, bẩm nói: “Phù trưởng Càn Dương thật ích, nào tìm ông ấy lấy thêm mấy tờ đưa em, vệ bình an.”
Tôi mày: rồi, mau đi đi...”
Lời còn chưa dứt, bỗng lại, khóe khỏi hiện ra ý cười.
Bên cửa, q/uỷ.