Sáng hôm sau, tiếng ồn ào dưới lầu vang lên.
Tôi trùm chăn che kín đầu: “Ồn quá.”
Triệu Duệ Lâm ngồi dậy: “Em cứ ngủ tiếp đi, anh xuống xem sao.”
Nhưng chẳng bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị mở tung.
Tôi ngồi bật dậy, thấy Triệu Duệ Lâm đang chặn Bạch Tĩnh ở cửa.
“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi.”
Bạch Tĩnh nhìn thấy tôi, đi/ên cuồ/ng đẩy Triệu Duệ Lâm.
“Quả nhiên là cậu ta!”
“Thẩm Văn, cậu đã nhận tiền của tôi rồi, sao lại còn mặt mũi về đây?”
Bạch Tĩnh chỉ tay về phía tôi, nếu không có Triệu Duệ Lâm ngăn cản, có lẽ bà đã xông tới x/é x/á/c tôi.
Tôi kéo chăn bước xuống giường, váy ngủ lụa mỏng dính ch/ặt vào cái bụng đã lớn.
Bạch Tĩnh lập tức im bặt.
Tôi bước tới cửa, cố nghĩ về những chuyện buồn đã qua.
“Bác ơi, con đã ở giai đoạn cuối rồi, bác sĩ bảo nhiều nhất chỉ còn 1 tháng nữa…”