Dù còn nhỏ hiểu rõ rằng là thứ ăn người.
Hơn nữa, chúng chuyên ăn người thân h/ệ m/áu mủ với nó.
Mối h/ệ huyết thống càng gần, càng thích.
Hồi bé, các trong thường dọa trẻ nghịch chuyện sát.
Bảo rằng khi ông bà ch*t đi, sẽ thành về, đứa nó ăn chính là đấy.
Vì nghe nhiều chuyện m/a quái, lũ trẻ khi trời mới chạng vạng đã rúm ró ở trong nhà, không đường.
Mẹ siết ch/ặt vào lòng, giọng nghẹn ngào nước mắt:
"Ông giờ tính sao đây?"
"Tôi với chỉ mỗi bé Lai Đệ này, nếu nó mất mạng... cũng chẳng thiết sống làm gì."
Giọt nước mắt nóng hổi mẹ rơi gò má, lạnh buốt khiến rùng mình.
Tôi ôm ch/ặt eo mẹ, muốn an ủi nghẹn không tin sẽ ăn mình.
Bố yêu nhất trên đời, là người tuyệt nhất thế gian, sao nỡ hại mình chứ?
Ông Bảy hít th/uốc sâu, trầm giọng nói:
"Muốn sát, ít nhất phải bảy ngày."
"Trước hết đào hố ch/ôn yên nghỉ."
"Ba ngày sau, chúng ta sẽ cải táng."
Chuyện xảy chiều nay dị quá, dân hoảng lo/ạn dựa dẫm hoàn toàn vào Ông Bảy.
Vì vậy, khi ông vừa lệnh, mọi người tức bắt tay vào làm.
Không ai mở miệng nói chuyện vì quá hãi, tất cả chỉ cúi đào xẻng vung lên vun vút, chẳng bao lâu, cái hố sâu hơn mét đã được đào xong.
Xong huyệt m/ộ, t/ài cứ như đóng đinh dưới đất, mười người cũng chẳng nổi.
Ông Bảy đi vòng quanh cỗ t/ài, dậm chân đất quả quyết:
"Vợ Sơn! khiêng t/ài!"