Buổi tối, dẫn bố chồng kiểm tra sức khỏe trở về rồi.
Về đến nhà việc đầu kêu tôi thay giày.
Tôi ngoan ngoãn đến thay giày và bố chồng.
Nhưng sắc bố chồng có kỳ lạ.
Thì ra nay kiểm tra, ta bị cao (huyết áp cao, cao, m/áu cao).
Anh ta này đổ hết lên đầu tôi.
“Cô chăm sóc bố kiểu gì thế?” với tôi một cách tức gi/ận.
“Nếu chăm sóc tốt bố, thì ấy có bị bệ/nh này không?”
“Bắt đầu từ nay, mỗi ngày đều phải bữa dinh dưỡng bố, một tháng sau bệ/nh cao huyết áp bố giảm xuống, xem tôi có đ/á/nh ch*t không!”
“Em biết chồng.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bưng canh từ trong bếp ra.
“Đây món mới mà nay mới học được, món canh này hầm suốt tiếng đồng hồ, để múc mọi người.”
Hương thơm canh xộc thẳng lên mũi khiến bố chồng cũng khen ngợi.
Nhưng sau đó chồng thay đổi.
“Canh này hương thơm thế, phải m/ua thịt đắt đấy chứ?”
“Cái bà phá này, tôi nói bình một bữa nên d/ao động khoảng trong lăm tệ! nhà tôi ki/ếm tiền khổ hay sao?”
Vẻ cũng trở nên khó coi.
Cả nhà bọn liên tục vấn tôi.
Tôi cười nhẹ, se se ngọn tóc bên tai.
“Thịt này miễn phí mà, cần tốn tiền.”
“Không cần tiền sao? có tốt như vậy được?”
Mẹ chồng hoài nghi nhìn tôi, rõ ràng tin lời tôi nói.
“Vậy mày nói xem, đây thịt gì? Không giống thịt mà cũng chẳng giống thịt bò….”
“Mẹ, thịt này mỗi ngày đều nhìn thấy, có thể nếm ra được thịt gì?”
Tôi cười híp mắt.
Nhìn thấy và bố chồng hiểu gì, tôi có lòng tốt kiến nghị bọn tục đi.
Rất một canh đầy ắp nay thấy đáy.
Mấy cái tay từ đáy nổi lên.
Đó chính tay em chồng.