Tôi bị anh ấy dọa sợ ch*t khiếp!

Nếu như người khác nói những lời này thì cũng thôi đi.

Thế nhưng người nói lại là Diêu Huy.

Bà ngoại của Diêu Huy là một Shaman có tiếng ở vùng đất Đông Bắc, từ nhỏ anh ấy đã có một bên mắt âm dương nên có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt người thường không nhìn thấy.

*Shaman (出马仙): là những người theo giáo T/át Mãn nguyên thủy, còn gọi là shaman, pháp sư hay phù thuỷ, khi có thể tu luyện đến cảnh giới có thể trò chuyện và nhìn thấy linh h/ồn thì mới xuất sơn tế thế c/ứu người. Mỗi shaman chỉ chân truyền cho một đệ tử, đệ tử đó lại tiếp tục con đường tu tập, sau đó tế thế c/ứu người. Tương truyền rằng, shaman ban đầu là những linh thú, sau đó tu luyện để thành yêu, giúp đỡ c/ứu người để tăng công đức. Sau đó thu nhận đệ tử chân truyền để tiếp tục con đường của mình.

Khi vừa mới yêu nhau, Diêu Huy từng nói những chuyện này với tôi nhưng tôi cũng chỉ cười cho qua chuyện, chỉ xem anh ấy đang ăn nói khoác lác.

Diêu Huy nhìn thấy tôi không tin lắm cũng không kiên trì, sau này cũng không nhắc đến nữa.

Nhưng bây giờ, lời của anh ấy là một lời cảnh cáo vô cùng đ/áng s/ợ đối với tôi.

“Diêu Huy…” Tôi r/un r/ẩy gọi tên anh ấy, lúc này chỉ cần tôi bước thêm vài bước nữa đã đến được trước cửa xe của Diêu Huy: “Ý của anh là kêu em quay về?”

Diêu Huy từ trong xe đi ra, anh ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng không nỡ nhưng vẫn phải gật đầu: “Lộ Lộ, em đừng bao giờ bước đi nữa, nếu không thứ đó sẽ không vui, sẽ lấy mạng của em.”

“Cách duy nhất của em chính là quay về.”

Tôi biết, tôi buộc phải nghe Diêu Huy.

Phán đoán của anh ấy rất có khả năng đúng.

Cả hai người Hà Nguyệt, Khấu Dung đều đã ch*t sau khi phát hiện ra sự khác thường rồi nhanh chóng dọn đi.

Nhưng thứ chờ đợi bọn họ cũng chỉ là cái ch*t.

Giống như lời Diêu Huy nói, thứ đó trong căn nhà m/a ám đã nổi gi/ận, nó không cho phép chúng tôi rời đi nếu không sẽ lấy đi mạng của chúng tôi.

Tôi không thể không quay trở về căn nhà đó.

Lúc này, căn nhà thuê bình thường lại trông có vẻ lạnh lẽo như thế.

Trong tai nghe vang lên giọng nói của Diêu Huy: “Lộ Lộ, em phải bình tĩnh, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”

“Em mở video call ra để anh nhìn xem thử căn nhà này.”

“Căn nhà này là một cái m/ộ nuôi x/á/c, Lộ Lộ, em gặp phiền phức lớn rồi.”

Diêu Huy cứ tự trách mình, khi tôi đi thuê nhà vừa đúng lúc anh ấy đi công tác nên không cùng tôi đi xem, anh nói nếu như anh đến xem rồi, tuyệt đối sẽ không để cho tôi ở nơi này.

Nhưng lúc này nói gì thì cũng đã trễ, tôi khóc lóc hỏi anh: “Vì vậy em chỉ có thể đợi ch*t thôi sao?”

“Vậy cũng không phải.” Diêu Huy phấn chấn trở lại, anh ấy suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

“Cái khăn tay mà anh đã từng tặng em vào lễ Thất Tịch, em có để bên người không?

Tôi nhanh chóng gật đầu, tìm cái khăn tay đó ra.

“Có nó thì tốt rồi.” Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm: “Bà ngoại của anh đã làm phép lên chiếc khăn đó, buổi tối khi em đi ngủ đắp nó lên mặt, m/a sẽ không tìm thấy em.”

“Bảy ngày liên tục m/a không tìm được người sẽ cho rằng thật ra căn nhà này không có người, đến lúc đó em trốn ra ngoài nó cũng sẽ không theo nữa.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
6 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm