Những hình ảnh k/inh h/oàng trước mắt, đủ để h/ủy ho/ại bất người nào.
Cố Trăn giơ máy quay, ống kính chĩa sát mặt ghi khắc tuyệt vọng. "Cố Lỗi, ở trường mày chả rất ngạo mạn sao? tục lên giọng đi chứ!"
Nỗi đ/au ập đến từ khắp phía. Tôi cảm nhận dòng m/áu ấm nóng ra khắp cơ nghẹt thở m/áu ngược cổ họng. Ngay cả tiếng thét cũng không thể ra.
Nhưng đến phút cuối, ánh đầy cỏi. Tôi không chịu cúi trước những ý vô cớ. Cả đời này làm điều x/ấu, hại ai.
Tại sao đối xử với thế?
Cố Trăn dùng chân đ/è lên mặt Hắn nói từ đã gh/ét nhất đôi thứ ánh nhìn đầy khao. "Tưởng giỏi thể thành tích lòng tao? nhé, giỏi cỡ nào rồi cũng làm thôi."
"Nếu không đâu bắt đi thêm? Chán ngắt!"
"Tương lai toàn bộ gia nghiệp, nhà cửa đều của tao. Đừng mơ được chia phần dù mày thi trăm điểm!" Thực ra hắn chẳng quan tâm Ông ấy dùng thành tích của để thúc trai.
Họ không hiểu, điểm số vũ duy nhất giúp số phận, cách để rửa nhục. Tôi không lựa chọn nào khác ngoài việc phải cố gắng, phải xuất phải luôn đứng đầu.
Để đ/è bẹp niềm kiêu hãnh ít của Trăn không ngừng gây khó dễ ở trường. Hắn kéo bè kết phái cô lập nh/ốt nhà sinh nam, té nước bẩn lên người, x/é rá/ch quần áo.
Thậm còn xúi người tr/ộm cắp, ghép mặt ảnh gọi. Khi bất lực đi tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, bà ta nói: "Người sạch tự khắc được minh oan, không làm gì sai, sợ gì người ta nói?"
"Vả sao Trăn không b/ắt n/ạt ai khác nhắm em?" Giáo viên thành thạo đổ lỗi, "Dù sao cũng của không thể tự giải quyết phải mách cô? Lỗi, hơi ích kỷ không?"
Ba những năm làm ăn đạt, dùng tiền đút lót khắp nơi. bao che của giáo viên khiến Trăn càng lấn tới.
Hứng quay phim phai Trăn vứt máy về phía Thấu Khôn, hẹn: "Cố lên nhé, tiền cuối sau."
Chứng kiến cảnh này, gục xuống đất. Sợi dây kiên cường cuối đ/ứt đoạn. Bà rú lên im lặng vật thương.
Bà bắt cuồ/ng t/át mặt mình. Đến khi năm ngón tay m/áu, bà mới tỉnh khỏi cơn mộng.
"Cố Trăn... Giờ đến lượt mày rồi."