Khi tỉnh dậy nữa, phát hiện chân tay mình bị trói ch/ặt, bị nh/ốt căn phòng tối om.
Bên cạnh có chiếc bàn, ngồi trên đó là gã đàn ông mang vẻ của lang thang…
Hắn nhuộm tóc vàng chóe, ngậm điếu th/uốc trên môi, mắt đầy thách thức tôi.
"Hồ Luân?" thốt lên ngạc.
Hắn chính là tên côn khét tiếng làng chúng Nghe nói bỏ học từ năm lớp 9, suốt ngày rong chơi lêu lổng. Hồi nhỏ, cũng từng b/ắt n/ạt biết bao nhieu lần.
Có trượt, vừa đi vừa khóc nức Bố thấy nghiệp liền đưa cho nắm mời vào ăn vặt.
Thế nhưng Hồ Luân xông ra gi/ật phắt đẩy ngã nhào đất và chân đ/á vào người tôi... May nhờ bố kéo lại, mới thoát nạn.
"Đồ mồ côi dám tranh bố tao? Cút khỏi mắt tao!" Hồ Luân tha, tiếp tục ch/ửi rủa bằng những lời lẽ cay đ/ộc.
Từ đó sau, mỗi đi qua đều nhổ nước bọt và mắt tôi.
Từ đó, phải đi đường dám đến nữa.
Giờ rơi vào tay chắc chắn có kết cục tốt đẹp.
Nhưng rốt cuộc bắt đến đây để gì? lắng, Hồ Luân khỏi bàn tiến phía tôi.
Tôi thấy tay đang cầm con d/ao sắc nhọn.
"Muốn... muốn gì?" bản lùi lại.
Nhưng sát bờ tường, đường thoát.
"Bà ơi... c/ứu cháu..." nghiền mắt, gào thét vọng.
Mùi th/uốc lá nặc phả thẳng vào mặt.
Kỳ lạ thay, dù Hồ Luân đến như vậy, nhưng chiếc răng nanh của lại chẳng hề đ/au nhức.