Giang Đồng

Chương 8.1

15/08/2024 17:05

8

Nghiêm Lợi Quyết mất một cánh tay và một chân, không thể di chuyển tự do, chỉ có thể bò quanh phòng như một con côn trùng c/ụt chân.

Ông ta đã từng hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh thê thảm như thế này.

Sau nhiều ngày tuyệt thực, tự mình làm đói đến mức hoa mắt chóng mặt, hai má hõm sâu, ông ta mới chịu hạ cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, như một con chó liếm thức ăn trên mặt đất.

Ta giam ông ta nửa tháng, cho đến khi cung nữ của ông ta nói với ta: “Hình như bệ hạ đã phát đi/ên, suốt ngày gọi người là Giang Phi,” ta mới chịu gặp ông ta.

Trải qua một lần gần kề cái ch*t, Nghiêm Lợi Quyết cũng như được tái sinh.

Khi thấy ta mặc long bào xuất hiện trước mặt, ông ta k/inh h/oàng mở to mắt.

“Yêu nữ! Ngươi chắc chắn là yêu nữ!”

“Trẫm phải nói cho thiên hạ biết, ngươi là yêu tinh! Ngươi… ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh…”

Ông ta co rúm lại, lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trẫm lẽ ra nên th/iêu ch*t ngươi từ lâu rồi!”

“Một tiện tì như ngươi đáng bị ta đóng đinh trên giường mà ch*t!”

Mặt ông ta vặn vẹo, không ngừng dùng lời lẽ khiêu khích, muốn thấy ta nổi gi/ận.

Nhưng ta chỉ bình thản ra hiệu cho nữ quan bên cạnh: “T/át vào miệng.”

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Nữ quan xắn tay áo, liên tiếp t/át Nghiêm Lợi Quyết hai, ba chục cái, đến mức ông ta phun cả m/áu miệng ra mới dừng lại.

Nghiêm Lợi Quyết bị đ/á/nh g/ãy năm chiếc răng, chòm râu bạc trắng của ông ta cũng bị nước bọt làm cho nhếch nhác.

“Ngươi, yêu nữ! Sao ngươi dám! Trẫm là thiên tử!”

Nghiêm Lợi Quyết vừa sợ vừa h/ận, h/ận không thể l/ột da ăn thịt ta.

Ta nhìn ông ta hai giây, rồi đột nhiên cười.

“Ngươi n/ợ A Sách một con mắt, đã đến lúc trả rồi.”

Ta tháo cây trâm vàng trên đầu, hung hăng cắm thẳng vào mắt trái của Nghiêm Lợi Quyết.

M/áu tươi b/ắn ra, làm bẩn tay áo của ta.

Ta không để ý, chỉ xoay mạnh cây trâm.

Chỉ trong chốc lát, mắt trái của Nghiêm Lợi Quyết đã thành một đống thịt nát.

Ông ta kinh hãi ôm lấy hốc mắt trống rỗng, như nhìn thấy q/uỷ, vội vã bò trốn.

Ta nhẹ nhàng lau tay, ra lệnh cho nữ quan: “Đưa hắn đến Thận Hình Ty, thiến hắn đi.”

Giọng ta vô cùng bình tĩnh.

Nghiêm Lợi Quyết thì hoàn toàn sụp đổ.

Ông ta dùng năm ngón tay còn lại bấu vào mặt đất, không ngừng rên rỉ van xin:

“Đừng làm vậy! Giang Đồng, ngươi tha cho trẫm!”

“Trẫm biết sai rồi, ngươi đừng thiến trẫm!”

“Trẫm thừa nhận ngươi là nữ hoàng, đừng làm vậy với trẫm, c/ầu x/in ngươi, c/ầu x/in ngươi…”

Ông ta nắm lấy gấu quần ta, không ngừng van nài. Nhưng ta mạnh mẽ giẫm lên bụng ông ta, nghe tiếng xươ/ng sườn g/ãy vang lên như ý muốn.

“Tên ng/u xuẩn không hiểu tình hình, ngươi đã không còn tư cách để thương lượng với ta từ lâu rồi.”

Nếu không thì ta cần quyền lực để làm gì?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 ĐÀO HOA SÁT Chương 5

Mới cập nhật

Xem thêm