Tôi và Thẩm Tư Tân chính thức hẹn hò công khai, không giấu giếm bất kỳ ai.
Kể cả những người trong công ty.
Sau khi xem tin tức mới nhất Thẩm Tư Tân đăng trên trang cá nhân, đồng nghiệp đã nổi sóng dữ dội.
"Tống phi, hóa ra trước đây cậu không lừa tôi! Cậu không phải thất sủng mà đang chơi trò dụ hổ ly sơn với Hoàng thượng!"
Tôi: "Hahaha chuyện này đúng là do anh ấy gây ra..."
"Chả trách gần đây tổng giám đốc đột nhiên chú trọng ngoại hình, đặt trà chiều liên tục, hóa ra đều là nhờ Tống Thanh Lai cả!"
"Gọi gì Tống Thanh Lai, phải gọi là phu nhân tổng giám đốc chứ!"
Tôi lập tức x/ấu hổ muốn độn thổ.
Nhưng công bằng mà nói, việc đồng nghiệp dễ dàng chấp nhận chuyện này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không sợ gì khác, chỉ sợ người ta bàn tán sau lưng Thẩm Tư Tân.
Chỗ ngồi của tôi cũng được khôi phục như cũ.
Thậm chí còn gần hơn.
Trực tiếp dọn vào văn phòng của Thẩm Tư Tân.
Dù vậy công ty là nơi làm việc nghiêm túc, bọn tôi tuyệt đối không làm chuyện linh tinh đâu nhé, he he he.
Hôm sau, tôi cũng đăng một dòng trạng thái công khai.
Anh trai tôi lướt thấy liền n/ổ tung.
Ngay lập tức gọi điện thoại đến.
"Tống Thanh Lai! Em thật sự đến với Thẩm Tư Tân rồi à?"
"Đúng vậy."
"Em thật là... Ôi trời ơi..."
"Sao nào? Bắt anh ấy gọi anh là anh vợ không vui sao?"
"... Vui chứ."
"Cuối tuần nhớ dẫn về ra mắt bố mẹ."
Bố mẹ tôi hoàn toàn chấp nhận việc tôi thích đàn ông.
Dù sao nhà họ Tống chỉ cần có một người nối dõi là được.
Trên bàn ăn, Thẩm Tư Tân và Tống Vọng ngồi đối diện nhau.
Hai người im lặng nhìn nhau.
"Thẩm Tư Tân."
Anh tôi chậm rãi lên tiếng, "Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta có ngày đối thoại gượng gạo thế này."
"Em cũng vậy, anh vợ."
"Á á á á á!"
Nhìn biểu cảm của anh trai, tôi hiểu rồi.
Anh ấy đang trải qua cảm giác vừa ngượng ngùng vừa sung sướng.