Đã trốn Tống Văn Cảnh liên tục hai tuần.
Sinh nhật Thẩm Du đã đến.
Tôi m/ua bánh kem rồi đến phòng hát KTV, không ngờ Tống Văn Cảnh cũng ở đó. Thẩm Du vẫy tôi ngồi xuống, trong phòng toàn là đàn em tôi chẳng quen biết.
Con bé sắp xếp cho tôi ngồi cạnh Tống Văn Cảnh.
Hôm nay Tống Văn Cảnh mặc đồ thể thao đơn giản, chiếc áo khoác gió đen phối hợp với biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt, toát lên vẻ nghiêm nghị và cấm dục.
Chân hắn rất dài, thỉnh thoảng vô tình chạm vào chân tôi.
Tôi không thoải mái, dịch sang bên một chút.
"Uống rư/ợu hay nước ngọt?" Tống Văn Cảnh nghiêng người hỏi tôi, hơi thở phả vào tai tôi.
Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Nhưng khi đối tượng là hắn, tôi càng phòng bị thì mỗi cử chỉ của hắn lại khiến tôi càng nh.ạy cả.m.
"Cái nào cũng được."
Tống Văn Cảnh rót cho tôi một ly cocktail.
Tôi đưa tay ra, đầu ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay tôi, không biết có cố ý hay không. Tôi gi/ật mình như chim sợ cành cong, rư/ợu trong ly đổ ra một nửa.
Tống Văn Cảnh liếc nhìn tôi, lập tức lấy khăn giấy đưa cho tôi. Không đợi hắn chạm vào, tôi đứng dậy thẳng đến nhà vệ sinh.
Trong khoảnh khắc đóng cửa, Tống Văn Cảnh buồn bã cúi mắt.