Trần Vân Sinh cho trợ lý áo đến.
Cùng lúc đó, được một tin nhắn.
Tài khoản ngân hàng vừa báo được 20 triệu.
Tôi tin nổi, quay sang nhìn người bên cạnh.
[20 này là cho sao?]
[Trước muốn đầu tư vào công việc doanh của nhà nhưng được Giờ đây, coi như hội đến. Nhưng tiền của phải có đáp đấy.]
Nước mắt kiềm được mà rơi xuống.
Trần Vân Sinh o g ố t: [Em còn khó chịu à? thật biết sẽ khiến đ a như vậy. Xin xin lỗi… Tôi…]
Tôi ôm chầm lấy anh: Vân Sinh, cảm ơn anh.]
Tôi ngờ người cuối giúp mình.
Lại là anh.
Rời khỏi Trần Thị, đến viện thăm bố.
Chưa kịp đẩy cửa phòng bệ/nh.
Một người vào cầu thang thoát hiểm.
Nhìn người trước mặt, vùng vẫy d ữ d ộ hơn.
[Chu làm gì Bỏ ra!]
[Em có biết mẹ nói liên lạc được với không? suốt đêm!]
[Chu chúng hủy hôn, còn liên gì nữa. Dù có c ế chẳng dính líu gì đến anh. sẽ nói với mẹ, sau này bà sẽ làm phiền nữa.]
Tôi cố thoát khỏi ta, nhưng lại s ế c ặ hơn.
Tôi đ a đến bật ra r ê khẽ.
Anh buông.
[Trang Ninh, đồng hủy hôn.]
[Đồ đ ê n!]
Tôi tưởng khi lại Chu sẽ rất buồn.
Nhưng không.
Sự trống rỗng từ đáy lòng lan ra, nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy xa lạ.
Chúng từng là thanh mai trúc mã, nhau lên và hứa hôn.
Có lẽ từng nghiêm túc.
Anh từng đuổi những kẻ b ắ ạ tôi.
Khi trời mưa, ô của luôn nghiêng về phía tay lấy tay bước qua những con hẻm tăm.
Anh từng nói:
Có đây, sẽ bảo vệ cả đời.
Nhưng rồi khi lên, c g é của càng nhiều hơn.
Anh [Trang Ninh, bám theo được không?]
Rõ ràng ban đầu, chính lên ngọn núi cao nhất.
Đứng trước tượng Phật cầu nguyện:
[Mong rằng Trang Ninh mãi bên tôi.]
Những hành động à n ẫ của vượt qua mọi tốt đẹp trước.
Tôi quên m ấ t, trước đây tại sao lại yêu đến thế.
Tôi g ằ g mạnh thoát khỏi tay ta, xoay người rời đi.