Hai tai tôi đỏ rực.

Vết đỏ? Vết đỏ nào cơ?

Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi đã quên béng chi tiết đó.

Tôi nhớ ra lần trước Ninh Thiện Chi còn cố tình chọn đồ rồi hỏi tôi về dấu đỏ trên người.

Rõ ràng là do cậu ta làm, còn giả bộ hỏi!

Hồi đó tôi chẳng thèm để tâm, sau lại phát hiện không giống vết muỗi cắn.

Cũng chỉ mơ hồ nghĩ chắc là dị ứng.

Giờ thì tôi chỉ muốn đ/è tên Alpha khốn khiếp này xuống giường rồi đ/á/nh cho một trận.

Nhưng giờ đây, người bị đ/è lại chính là tôi.

Ninh Thiện Chi cúi đầu hít lấy hương trên người tôi.

Có lẽ đó là bản năng của Alpha khi tìm ki/ếm bạn đời — muốn ngửi mùi pheromone của đối phương.

Nhưng tôi chỉ là một Beta.

Beta thì không có pheromone.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng không đẩy mạnh cậu ra.

Lý trí và cảm xúc đang kéo căng th/ần ki/nh tôi như sắp đ/ứt.

Tôi nói:

“Ninh Thiện Chi, cậu cho tôi hỏi một câu cuối.”

“Ngày ở sau khu giảng đường, khi cậu chủ động đưa tôi về nhà… khi ấy, cậu có lừa dối tôi không?”

Ninh Thiện Chi không hề do dự, trả lời ngay lập tức:

“Không.”

“Hôm đó em không nói dối. Em thật sự không nghĩ anh sẽ đến nơi đó.”

Tự dưng mắt tôi cay xè.

Ván cược này, tôi thắng rồi.

Dù cái giá là cả trái tim.

Tôi túm lấy tóc vàng sau gáy Ninh Thiện Chi, gi/ật mạnh cậu lên.

Nước mắt tôi tuôn trào.

Tôi gần như nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra:

“Đồ đi/ên.”

Ninh Thiện Chi thì thầm bên tai tôi:

“Đúng vậy, Văn Dụ, anh đã bị một kẻ đi/ên bám lấy rồi.”

Đôi mắt cậu lấp lánh như ánh sao hôm đó.

Một giọt nước nhỏ lên má tôi.

Lướt nhẹ theo da trượt xuống dưới.

Cuối cùng rơi xuống mặt hồ trong tim tôi, lan ra từng vòng, từng vòng gợn sóng.

“Em là kẻ đi/ên… anh không sợ sao?” — tôi nghe Ninh Thiện Chi hỏi.

Tôi không trả lời thẳng.

Chỉ nói:

“Không sao cả, Ninh Thiện Chi.”

“Nếu em là kẻ đi/ên… thì hãy nuốt chửng anh đi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm