12
Sau khi chỉnh kế hoạch thị thì trời đã khuya.
Tôi còn chưa muốn ngủ nên tựa sofa lướt weibo.
Lời nói ban ngày của Hứa Dật Thanh chợt hiện lên trong đầu, tiện tìm ki/ếm biệt danh thanh tìm ki/ếm.
May là ấy đổi tên nên đã weibo của ấy.
Đã lâu ấy cập nhật gì.
Weibo như cũ, lại năm trước, là thư Hứa Dật Thanh.
Nếu đó chọn nước ngoài, chúng đi tới kết cục như này không?
Đêm đó trong say, cứ nhắc đến ấy mãi, khóc như đứa bất lực.
Cậu kể rằng khi mở cửa phát hiện toàn của đã được chuyển đi, trong lòng bạn trống rỗng.
Cậu quay lại đặt lên ng/ực: “Bây giờ cũng vậy, đây, trống rỗng.”
Nỗi đ/au trong mắt khiến đ/au lòng.
Mình biết, đây là thói quen, là yêu.
Vốn dĩ coi ấy như ba, này lại thể phân biệt được.
Trong chuyện tình cảm làm gì tới trước tới sau chứ, lẽ là ba.
…….
Tôi tục lướt xuống dưới nữa, tắt điện thoại.
Tôi cốc nước, đi ban công hơi.
Nhắm mắt lại hít hơi sâu.
Một Lam Thụy gọi điện tới, âm thanh trong điện thoại màng nhĩ tôi.
“Nam Nam! Xin nhé! Mình chồng giới lại là ấy!”
“Xin xin lỗi! Là quan sát kỹ!”
Thấy trả lời, ấy thận trọng “Cậu chứ…”
“MÌnh sao. Mọi chuyện đã qua rồi. học cũ ăn bữa cơm thôi mà.”
“Vậy thì tốt…” Đối phương hít hơi dài, “Mình giới khác.”
“Không cần làm phiền nữa rồi.”
“Không phiền, hôn nhân sự của cậu, là sự ưu tiên của mà.”
“Mình bạn trai rồi.” cuốn “Cuối năm Vương Ka Vũ kết hôn, tới gặp.”
Trong sự im lặng...rõ ràng là chưa tỉnh táo trở lại.
Một “Cậu, bạn trai à? Chẳng lẽ Hứa Dật Thanh đã nối lại tình cũ sao?”
“Không ấy.”
“Cậu lại nói biết! Mau nói xem, làm sao vậy?”
Nhìn lên, hoàng hôn tường, lá ổ gà trong gió mang theo sáng bóng tối.
Tôi mỉm cười nói, “Ừm….. đó lại là chuyện khác rồi.”
(Hoàn chính văn)