10
Tôi và cứ tiếp tục yêu đương.
Ngọt ngào thân mật.
Chuyện yêu đương hai chúng diễn nhanh giác áp kỳ thi cuối kỳ thay thế.
Nó làm nhõm hơn chút.
Cuối cũng không ta bàn tán nữa.
Chỉ qua khoảng thời gian, nảy sinh chút nghi hoặc.
Đó chính dường chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với tôi.
Cùng lắm tay, sờ sờ đầu, ngay cũng ít đến đáng thương.
Những cặp bình thường không phải nên nhau sao?
Chẳng lẽ hắn yêu đương thuần khiết gì đó à?
Nhưng rõ ánh hắn tôi, muốn bốc quả cầu lửa, không hề dấu chút nào.
Nhưng ngại nên không dám mở miệng hỏi.
Luôn dường đang âm thầm để lui cũng đang chừa lui tôi.
Hắn đang sợ điều chứ?
Tôi cứ đến nghẹn lòng, nghẹn đến chút mất ngủ.
Cho đến sinh phòng hắn dẫn đi ăn chực.
Các nam sinh trẻ tuổi nâng ly cạn ly, không khí rất náo nhiệt.
Dẫn tới ánh mọi xung quanh nhao nhao qua, nhất bắt nhất.
Mà bên cạnh tâm trạng do dự, không kịp để ý uống ngụm rư/ợu.
Chỉ ngụm nhỏ vậy, đã làm tiếp bắt đầu váng hoa mắt.
À, thì trước kém vậy.
Tôi khó chịu mặt không rất nhanh nhận sự khó chịu ở tôi.
“Uống rư/ợu?”
“Ừm.”
Tôi chậm rãi đáp lời.
Trong thoáng chốc được cười khẽ tiếp theo hắn quay đầu qua phòng hắn cái đó, chọc nọ cười phá lên.
Sau đó mình ta cõng lên.
Tấm lưng kia rộng lớn mạnh còn tản mùi vị nhàn nhạt quen thuộc.
Để an tâm không thôi, an tâm đến ngủ.
Đến khi tỉnh lại, phát ở ký túc xá.
Ký túc xá rất yên tĩnh, phòng đều không ở đây, mà đang xổm trước mặt cởi tôi.
Tư này chút vi diệu, khiến đầu vốn đã mê mang nhất thời càng mơ hồ.
Tôi nhịn không được gọi hắn tiếng.
“Chu Dạng.”
“Hả?”
Hắn nâng mí cái.
Cho dù đầu không được tỉnh táo lắm, cũng rất biết lời mà sửa “Anh ơi.”
“Làm sao vậy, em khó chịu à?”
Tôi lắc lắc đầu, nhỏ giọng phải, em muốn làm chuyện.”
“Chuyện em?”
Chu đứng rồi bên cạnh tôi.
Lúc hắn hạ tôi, chút mê hoặc động lòng người.
Đôi mơ hồ váng hắn, tiếp theo tầm không lời bắt đầu xuống.
Cuối rơi mỏng kia.
Tục rất đúng, rư/ợu thứ hại người, vì tiếp mở miệng suy lòng.
“Em muốn hôn anh.”
“Có được không anh?”
Tiếng vừa dứt, ký túc xá yên tĩnh đã ch*t.
Ánh trở nên rực, đến ngay cổ cũng lên.
Chỉ qua lát, cũng không hắn động tác gì.
Tôi rằng hắn đang chủ động, nhích nhích về hắn.
Nhưng vừa muốn trán tay khớp xươ/ng rõ nhàng đẩy ra.
Tiếp theo thanh âm hơi khàn vang hắn nói:
“Mạnh Thính, không thể được.”
“Bởi vì anh đã quá tham lam rồi.”
Tôi mê mang không trừng hắn.
Không hiểu được hắn đây ý gì.
Sau đó hình hắn cái đó.
Chỉ giác s/ay rư/ợu dâng hừ hừ hai tiếng ngã ngủ thiếp đi.
Trong giác mông lung vẫn nhận rất rõ vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc tôi.
Tôi thoải mái trở mình.
Ừm, thật tốt, không được.