Tất cả trò đùa! Chắc chắn đlà trò bịp bợm của linh h/ồn!
Tôi đi lại đầu như thế. Trên con tối đen như mực tôi và Dũ như kẻ lưu vo/ng, đi/ên chạy về đồn sát.
Chạy được lúc, tôi nhận ra ổn.
Trong khu dân tôi gặp bóng người. Tại sao phố chẳng thấy qua Không đúng, đừng nói người, đến chiếc xe tôi trông thấy!
Tôi lại co nhìn Dũ: 'Anh thấy khác thường không?'
Hứa Dũ quay đầu nhìn gương tái mét: 'Tiểu xin lỗi... chúng ta... lẽ chưa...'
Anh trách mình, t/át mình mấy thật mạnh.
Những t/át rất nặng. Tôi thể thấy má đỏ ửng Nhưng kỳ lạ tôi nghe thấy tiếng t/át.
Tôi thấy vết hằn đỏ hiện lên anh.
Phải làm sao đây? Tại sao tôi chưa thoát ra được? Tôi thấy mình sắp phát đi/ên Tôi gh/ét giác mê muội, hoảng lực này.
RẰM!
Đột nhiên, giọng nói lên đầu tôi, bảo tôi t/át mình. Tôi nghĩ cơn đ/au kí/ch th/ích n/ão bộ táo lại. Thế tôi giơ t/át mạnh mình.
Nhưng thanh nào lên.
Tôi chẳng thấy đ/au. Phải chăng tôi ở ảo giác h/ồn m/a tạo ra?
Tôi bị mắc ảo giác từ nào? Đầu óc tôi rối như tơ vò, nghĩ mãi ra.
Khi lòng bàn chạm da mặt, tôi nhớ đến quay lúc con gái hối.
Khi ấy Nhi gương đ/au đớn méo mó, rõ ràng muốn trườn giặt nhưng bò về đó.
Vậy thì... tôi đi/ên t/át mình bây giờ khác hình ảnh con bé lúc ch*t?
Tôi kh/iếp s/ợ vô cùng. Muốn lại nhưng nghe khiển, ngừng đ/ập mặt.
Tôi nghĩ, nếu ghi tôi hối chắc chắn hình ảnh t/át đến ch*t.
'A Dũ...'
M/áu chảy ra từ khóe miệng nhưng tôi thấy đ/au. Tôi nhìn Dũ qua làn mắt, miệng mấp em...'
Nhưng ngẩng lên nhìn, tôi phát hiện đã trở lại dáng vẻ kỳ quái trước đó. Anh vẹo cổ, mắt trắng dã nhìn chằm chằm tôi.